Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1159 -

Chương 1159 -

Được biết dầu mỏ vẫn được chia năm năm như cũ, các đội viên kinh ngạc đến phát rồ, đây nào phải là một đêm bất ngờ trở nên giàu có, quả thực chính là vụ nổ liên hoàn.

Có điều, giác ngộ của bọn họ rất cao, dù sao thì bản thân cũng không có xe, toàn bộ đều đem đi đổi điểm tích lũy, để tài nguyên quý hiếm lại cho thành phố Phượng.

Chỉ riêng Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh có thể được chia hơn chín ngàn mét khối, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm xem hai người sẽ xử lý ra sao.

Hoắc Dực Thâm muốn thăng tiến, giác ngộ buộc phải theo kịp, phần kia của anh chắc chắn đổi thành điểm tích lũy là thích hợp nhất.

Khương Ninh có xe cần phải lái, nên giữ lại một nửa để đi đường.

Tuyết rơi dày đặc phấp phới đã dừng lại vào mấy ngày cuối cùng, nhưng nhiệt độ không khí lại không hề tăng lên.

Khương Ninh phụng sự đến trung tâm căn cứ để ký hợp đồng, bỏ ra 20% cổ phần nông trường và trại chăn nuôi, nhưng đồng thời 100 mẫu đất dư ra của nông trường được dùng để trồng cây dâu tằm, cây kim ngân hoa, cùng các thực vật có thể chịu rét chống hạn như: thảo mộc và cỏ dại…v.v…

Cùng lúc đó cũng đưa ra ưu đãi về thuế.

Chỉ cần điều kiện cho phép thì quy mô của nông trường sẽ chỉ càng ngày càng lớn hơn.

Nông trường thuê lượng lớn công nhân để đào tuyết còn đọng lại, trồng cây dâu tằm và cây kim ngân hoa.

Chờ nhiệt độ tăng lên làm tuyết tan, đất thải của ghế sofa khô được làm ẩm, còn có thể trồng các cây giống chống cát và bảo vệ rừng khác, và gieo giống các loại cây nông nghiệp.

Nông trường cung cấp thức ăn miễn phí, các công nhân mặc quần áo mỏng nhưng trên môi lại lộ ra nụ cười.

Đợi kiếm đủ điểm tích lũy rồi, bọn họ sẽ đi kéo vải may quần áo.

Tin tức tốt đến từ trại chăn nuôi, lứa gà mái đầu tiên đã đẻ trứng.

Trứng được thụ tinh vừa mới ra lò!

Những người sống sót trong căn cứ còn vui hơn cả Khương Ninh, gà đẻ ra trứng và trứng nở ra gà, một ngày nào đó bọn họ cũng sẽ được ăn trứng gà và thịt gà.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người cảm thấy cuộc sống lại có một sự khởi đầu mới.

Dung Đình Đình không chỉ siêng năng quản lý trại chăn nuôi, mà đến cả lông gà lông vịt và lông ngỗng rơi trên mặt đất cũng bảo công nhân nhặt lên gom lại, có thể làm áo lông vũ.

Đúng rồi, có Cục trưởng Lăng ra tay nên vụ án mất trộm gia cầm đã phá án thành công.

Là do mấy người sống sót tạm thời chuyển đến thành phố sinh sống làm ra chuyện này.

Chuyện căn cứ có nhà máy chăn nuôi không biết làm thế nào mà truyền ra bên ngoài, bọn họ tìm thấy mấy người Hoa Hạ còn sống sót đã lợi dụng cơn bão tuyết lẻn vào trại chăn nuôi để trộm cắp.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Bọn họ không hề vội vàng chạy trốn, mà ngược lại còn trốn ở căn cứ, họ nghĩ là đợi cho sóng gió qua đi rồi lại ra ngoài.

Liên tục mấy ngày, trong thành phố gió yên sóng lặng, nhưng cảnh sát chỉ từng đến nông trường và tường thuật lại sự việc mà thôi.

Thấy cảnh sát không có đi sâu vào điều tra thì bọn họ mới yên tâm rời khỏi.

Ai mà có ngờ lại bị bắt ngay tại cổng thành phố, tất cả đều bị bắt đưa về đồn cảnh sát.

Một số con gia cầm đã bị ăn thịt, mấy con khác thì bị làm cho bất tỉnh rồi nhét vào túi.

Chẳng nói chẳng rằng đưa bọn họ đi đào than.

Tiêu Uy chết rồi, vết thương ở lưng của Cố Đình Lâm vẫn chưa lành nhưng ông vẫn đưa con gái đến chia buồn.

Điều kiện của căn cứ không tốt, phần lớn người dân sau khi chết sẽ đào hố chôn cất, ngay cả manh chiếu cũng không có, nhưng sư trưởng Tiêu vẫn khăng khăng muốn lo liệu tang sự.

Đau đớn vì mất đi đứa con trai, hai vợ chồng ông ta tiều tụy hẳn đi, sư trưởng Tiêu thậm chí còn mọc vài sợi tóc bạc.

Nhìn thấy Khương Ninh đi vào, ông ta vực dậy tinh thần nói xin lỗi với cô: “Cháu gái à, vợ của tôi mấy ngày trước lo lắng cho bệnh tình của A Uy quá, lúc đó quá tức nhận nên mới hồ đồ xúc phạm đến cháu, giờ tôi ở đây trịnh trọng gửi lời xin lỗi đến cháu."

“Chú Tiêu quá lời rồi.” Khương Ninh vội vàng xua tay, vẻ mặt áy náy nói: “Tôi từ nhỏ đã ở trại trẻ mồ côi, sau này lại sinh tồn trong thiên tai hơn mười năm, tính tình nóng nảy dễ tức giận, chuyện ngày hôm đó tôi cũng có lỗi…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận