Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1104 -

Chương 1104 -

Ở khu biệt thự Tân Thành, Khương Ninh cũng đã từng gặp cậu cả nhà họ Dung mấy lần.

Lúc ấy đã thiên tai mấy năm rồi, nhà họ Dung có ông cụ chống đỡ, cho nên cuộc sống của cậu cả nhà họ Dung trôi qua vẫn còn dễ chịu. Thậm chí, dáng người của anh ta còn hơi mập, không giống như tình trạng gầy đến nỗi phá tướng như lúc này.

Gặp lại Khương Ninh, tâm trạng cậu cả nhà họ Dung cũng không kém phần phức tạp.

Lúc trước, chẳng qua là cô ở cuối khu biệt thự, không nghĩ tới lúc tận thế lại như diều gặp gió, lại còn là con gái của thủ trưởng căn cứ.

Cuộc sống mà, đúng là lên xuống khôn lường.

Nhưng anh ta cũng chỉ thầm cảm thán một chút mà thôi, cảm xúc ấy cũng lập tức tan biến.

Thiên tai vài chục năm đã sớm hành hạ khiến anh ta đầy thương tích, bây giờ anh ta chỉ cần có công việc ổn định, có thể ăn no mặc ấm là được.

Anh ta đã đồng ý với ba ruột, nhất định phải sống thật tốt.

Đối với Khương Ninh, cậu cả nhà họ Dung vẫn luôn cảm kích cô, nếu mấy lần trước không có Khương Ninh ra tay cứu giúp thì có lẽ thằng ba đã sớm mất mạng rồi.

Ngay cả lương thực mà thằng ba mang về mấy ngày trước cũng là do Khương Ninh cho.

Anh ta không thể không thừa nhận, năm đó ánh mắt của ba ruột và thằng ba hình như cũng không tệ.

Nếu như không có giao tình này thì có khả năng nhà họ Dung đã chết hết rồi.

“Cô Khương.” Anh ta nhiệt tình chào hỏi.

Khương Ninh vẫn không quen lắm: “Tất cả mọi người đều là người quen cũ, sau này cứ gọi tôi là Khương Ninh là được.”

Cậu cả nhà họ Dung vội vàng giới thiệu: “Đây là Đình Đình cháu gái của tôi, tới đây phụ giúp.”

Dung Đình Đình mỉm cười chào hỏi: “Cháu chào dì Khương.”

Khương Ninh người được gọi là dì: “...”

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cô cũng từ một cành hoa trở thành độ tuổi mà bị người ta gọi là dì rồi.

“Dì Khương nhìn trẻ hơn tuổi nhiều lắm, nhìn giống như hơn cháu có mấy tuổi, sau này cháu gọi dì là chị được không ạ?”

Khương Ninh hít một hơi thật sâu: “...”

Cô bé này chỉ sợ là do cậu ba nuôi lớn, không ngờ lại có bóng dáng của gã ta.

Khương Ninh cười cười, không nói gì.

Cậu cả nhà họ Dung giới thiệu tiến trình cho cô: “Tôi đã tìm mấy người thợ mộc am hiểu kỹ thuật đến trung tâm giao dịch của căn cứ đổi ít đồ, nếu như có đầy đủ công cụ, thì việc xây dựng nhà kính sẽ không thành vấn đề.”

Anh ta thật sự rất thành thực, dù sao anh ta cũng từng quản lý qua tập đoàn nhà họ Dung, loại công trình này đối với anh ta mà nói như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà vậy.

Khương Ninh hỏi: “Thiếu cái gì, để tôi nghĩ cách giải quyết.”

“Máy móc để cắt kính đã chở tới đây, nhưng lại không có nguồn điện, hơn nữa còn cần công cụ làm mộc, mấy loại công cụ như đinh tán để liên kết nữa.”

Anh ta báo ra những thứ mà mình không có cách nào giải quyết được.

Khương Ninh gật đầu: “Được, để tôi nghĩ cách.”

Trở về từ khu trồng trọt, cô theo chủ nhiệm Tiếu đi làm thủ tục sang tên đất đai, sau khi đăng kí trên máy tính xong thì lại ký tên đồng ý.

Chỉ mới tới đây, Khương Ninh lập tức trở thành địa chủ có được hai mươi mẫu đất trong tay.

Lúc rời đi, cô cũng không quên nịnh nọt một câu: “Chủ nhiệm Tiếu, anh bị bệnh mà vẫn kiên trì làm việc, đúng là khiến người ta khâm phục.”

Chủ nhiệm Tiếu dở khóc dở cười: “Bệnh viện hết thuốc, dù bị bệnh cũng chỉ có thể cố gắng chống chọi, đến khi nào không chịu được nữa thì cũng chỉ có thể nhắm mắt.”

“Tôi theo giáo sư Mã Quang Niên nên cũng hiểu khá rõ về Trung y, nếu như anh tin tôi, tôi có thể trị bệnh cho anh.”

Con gái của thủ trưởng chữa bệnh cho anh ta sao? Chủ nhiệm Tiếu được quan tâm mà hóa lo lắng.

Dù sao họ cũng đã chống đỡ vài chục năm rồi, ai lại muốn chết thật đâu.

Thủ trưởng bị bệnh nặng là một chuyện, mặc dù không công khai ra bên ngoài, nhưng nhiều người cũng tự suy đoán được.

Ngay cả viện trưởng cũng thường xuyên lui tới, có thể thấy bệnh tình nguy cấp đến mức nào, vậy mà sau khi Khương Ninh trở về, thủ trưởng lập tức hóa nguy thành an, có thể thấy y thuật của cô không chỉ hơn người, mà cô còn có thuốc.

Chủ nhiệm Tiếu bị bệnh vẫn luôn không thấy khá khẩm, cũng sợ lâu dài kéo thành viêm phổi.

Anh ta khách sáo hai câu, sau đó vui vẻ đồng ý: “Vậy làm phiền đồng chí Khương rồi.”

Thế là Khương Ninh bắt mạch cho anh ta, châm cứu vào các huyệt.

Đến khi thu châm, trước khi rời đi cô không quên căn dặn: “Trong nhà còn chút thảo dược, tôi sẽ nhờ người mang qua cho anh.”

Chủ nhiệm Tiếu cảm kích vô cùng.

Không biết là do y thuật của cô hơn người, hay là ảnh hưởng bởi tâm lý, mà cảm giác cơn sốt đã giảm đi nhiều, ý thức theo đó cũng minh mẫn hơn.

“Đồng chí Khương, thuốc vô cùng trân quý, không biết cô muốn trao đổi với thứ gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận