Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 335 -

Chương 335 -

Buổi tối là thời điểm náo nhiệt nhất, vô số người còn sống ra ngoài hoạt động, còn dọn quầy bán đồ nướng, có cá nướng, mực, rong biển, cá biển...

Không dầu không gia vị, mùi vị thế nào cũng có thể tưởng tượng ra, tanh đến mức nghĩ cũng thấy mắc ói…

Nướng thì còn được, bán canh hải sản thì càng tanh hơn, các loại hải sản giã nát bỏ vào trong nồi nấu, mùi tanh theo gió lan ra khắp nơi.

Đừng thấy bây giờ Khương Ninh ngửi không quen, đời trước có muốn ăn cũng không có cơ hội, đời này chỉ may mắn có cơ hội mà thôi.

Bây giờ cũng có rất nhiều người không ăn được, chỉ vì không có tiền mà đói đến mức bụng và ngực dán sát vào lưng.

Ven đường có rất nhiều thôn dân chài lưới bán nước, dù có vị mặn hơi giống nước biển, nhưng uống nước biển đã được lọc vẫn tốt hơn so với việc trực tiếp uống nước biển.

Nhưng mà, người hỏi mua cũng rất ít.

Xa xa người đứng chờ lấy đồ cứu tế xếp một hàng dài, dựa vào thẻ ra vào để lãnh lương thực.

Trên bãi cát người người tấp nập, cho dù là vì an toàn hay là vì tâm trạng, Khương Ninh cũng không muốn đến, vì vậy cô quay lại xếp hàng đi lãnh lương thực cứu trợ.

Một nắm cơm nhỏ bằng đầu nấm, dựa vào thẻ giới hạn trước bảy ngày, mỗi ngày lãnh một lần.

Nói là nắm cơm, thật ra là hải sản giã nát, trộn thêm bột mì hoặc bột bắp, sau đó nắn thành một khối, màu sắc thật sự khó coi, nhưng đúng là có thể no bụng.

Ba người một chó, Cola không có phần.

Mùi vị thật sự không ngửi nổi, hơn nữa ăn rất khô, nhưng ai cũng không chê, đây chính là thức ăn để giữ mạng.

Hoắc Dực Thâm vừa muốn ăn, liếc mắt thấy một đứa bé chạy về phía quân nhân đang phát đồ cứu tế, nhỏ yếu đáng thương nhìn anh ấy, cầu xin nói: “Chú ơi, cháu thật sự rất đói.”

Quân nhân rất trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ chừng hai mươi, vóc người thon gầy.

Anh ấy cầm trong tay nắm cơm cuối cùng, đó là phần của mình.

Nhìn đứa trẻ trước mặt, anh ấy không do dự đưa cơm đến, mỉm cười với đứa bé đó: “Ăn đi.”

Đứa bé cầm nắm cơm, liều mạng nhét vào miệng, ngay cả tiếng cảm ơn cũng chưa nói, đã che miệng xoay người chạy đi.

Cùng lúc đó, mấy đứa trẻ khác cũng chạy đến, rối rít vây quanh anh quân nhân kia đòi ăn: “Chú ơi, cháu cũng rất đói, xin chú cho chút đồ ăn.”

Bọn nó vây quanh anh ấy, níu lấy quần áo không cho đi.

Vẻ mặt quân nhân khó xử, nhưng lại không có cách nào vào căn cứ đổi thức ăn.

Anh ấy vô lực nhìn bọn trẻ, giọng nói nức nở: “Thật xin lỗi, chú cũng không còn cách nào.”

Ánh mắt kia, giống như mình vừa làm ra chuyện sai lầm gì lớn lắm.

Náo loạn chừng mười mấy phút, đám trẻ không có được ăn mới buồn bã rời đi.

Hoắc Dực Thâm đi đến, đưa nắm cơm cho anh ấy.

Mới đầu, anh ấy còn không nhận.

Nhưng không biết Hoắc Dực Thâm nói gì, anh ấy cuối cùng cũng nhận lấy nắm cơm ăn.

Chỉ là, vừa ăn vừa khóc.

Đậu Đậu cầm nắm cơm trong tay, nghiêng đầu nhìn Khương Ninh, ánh mắt muốn hỏi: “Chị ơi.”

Khương Ninh không ngăn cản cô bé: “Em muốn đi thì đi đi.”

Đậu Đậu đứng dậy chạy về phía anh trai, đưa nắm cơm trong tay cho quân nhân.

Sau đó, còn nhẹ nhàng ôm anh ấy.

Nhìn anh ăn xong nắm cơm, Đậu Đậu mới trở về, tỏ vẻ vô cùng vui.

Hoắc Dực Thâm trở lại, ngồi im lặng.

Khương Ninh tách nắm cơm ở trong tay ra: “Anh cũng nếm thử một chút đi.”

Trong miệng là vị tanh mặn, còn lộm cộm, nhưng không ai muốn lãng phí.

Hoắc Dực Thâm nhận lấy, từ từ nhai kỹ, hồi lâu sau mới nói: “A Ninh, em nói xem anh có bị xem là lính đào ngũ không?”

Mỗi lần thấy bọn họ, trong lòng anh có cảm giác không nói nên lời.

“Em thấy anh không phải.” Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Có rất nhiều cách để đền đáp, không phải cứ kiên trì như trước kia mới là đúng.

Còn nhớ phát súng ở khu đô thị Lệ An không? Nếu anh không quyết đoán ra tay đánh gục ông trùm của băng Đồ Long, không biết sẽ phải hy sinh bao nhiêu cảnh sát, những người còn sống tầng thấp nhất bị làm hại, thậm chí còn thu được lương thực, cứu được rất nhiều người.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận