Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 383 -

Chương 383 -

Ra khỏi không gian, hai người tiếp tục dọn dẹp, nói chút chuyện phiếm.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, có người mang bữa trưa đến.

Ba đồ ăn một canh, chay mặn kết hợp, còn tặng một bình rượu trắng.

“Anh không thích uống rượu, trả về hay là giữ lại?”

“Tấm lòng của anh Phùng cả, để em nhận, giữ lại cho Cola uống, nó chán thì cho uống hai ngụm.”

“Gâu.” Tên nát rượu chạy vòng quanh Khương Ninh.

“Nhìn xem, nhắc tới rượu là nó rối rít cả lên."

Sau khi trò chuyện, Khương Ninh không định ăn uống ở căn cứ, mặc dù ở giai đoạn này khả năng bị hạ độc rất thấp nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bất an.

Thu vào không gian, lấy đồ nhà mình ra tráo vào.

Đậu Đậu giở bài thánh diễn sâu, vừa ăn vừa ghét bỏ: “Anh ơi, thịt vừa khô vừa hôi, không ngon bằng chị làm.”

“Không được lãng phí lương thực, bên ngoài còn có bao nhiêu người không có vỏ cây để ăn, chờ về sau có cơ hội lại bảo chị làm đồ ăn ngon cho em.”

Cơm nước xong, kéo hết rèm lại rồi đi ngủ.

Nói chuyện thì cũng chỉ nhắc đến những chuyện tầm phào.

Nói chán thì đi ngủ, lúc tỉnh dậy cũng đã hơn năm giờ.

Có người đến báo rằng bữa tiệc tối sẽ được tổ chức lúc bảy giờ.

Khương Ninh cố ý nể mặt họ Phùng, chọn quần áo sạch sẽ, đoán chừng sẽ có rất nhiều phụ nữ ra hầu rượu, cô không quên lấy son môi tô một chút, để bọn họ không mù mắt nghĩ cô là một tên đực rựa xinh trai.

Đối với Đậu Đậu, cô cứ mãi thấy không yên tâm.

Không muốn đưa cô bé vào tham gia, lại lo lắng để cô bé ở lại một mình sẽ có nguy hiểm.

Cố ý mặc quần yếm denim và áo phông cotton kín đáo cho cô bé.

Không nặng bên này nhẹ bên kia, cô cũng chải lông cho chó con.

Đã gần đến giờ, ba người một chó đi ra ngoài.

Chó con dẫn đầu, oai vệ bước đi, cảm giác như cứ nhìn thấy cái chân nào di chuyển thì sẽ xồ ra đớp lấy.

Mặt trời chiều ngả về tây, không ít gã xăm trổ trên cánh tay quay về, từ xa nhìn thấy có người đẹp và cô bé con thì không quên huýt sáo.

Chó con nhanh chân điên cuồng đuổi theo, rượt đến độ gã không cầm súng suýt chút nữa là chạy gãy cả chân, leo cây cũng không có tác dụng, cái con chó này bật giò nhảy cao tận hai, ba mét, nó leo cây như bay…

Tên xăm trổ trên cánh tay suýt chút nữa bị dọa tè ra quần.

Cũng có gã khác cầm theo súng, nhưng giấy không thể gói được lửa, ai chẳng biết có một tên mới đến căn cứ được đại ca quý ra mặt.

Tuy rằng âm thầm bất bình, nhưng không có người dám nổ súng.

Tiếng sủa hung dữ của con chó hung dữ bay ra xa ba dặm, thấy chó ta sắp đớp trúng cổ gã xăm trổ, Khương Ninh lúc này mới đủng đỉnh lên tiếng: “Cola, về đây.”

Chú chó hung ác trong phút chốc biến thành một con mèo ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh sen.

Bây giờ, không ai dám khiêu khích nhóm cô nữa.

Hai cái đùi của tay xăm trổ run rẩy, tụt xuống từ trên cây ngã dúi dụi: “Mẹ nó, có chó thì hay lắm à, có ngày ông đây làm thịt nó.”

“Người ta xử lý gọn hai nhóm người chúng ta, khuyên mày dẹp cái suy nghĩ này đi, không thấy đại ca không so đo hiềm khích trước đây mà mời về căn cứ đó sao? Chờ xem, không chừng có ngày bọn họ lên làm ông to bà lớn thì đến lúc đó mày ăn đủ.”

Tay xăm trổ nhổ toẹt một bãi nước bọt, tức giận bỏ đi.

Đón hoàng hôn, ba người và một con chó chậm rãi bước đi, nhìn như đang trò chuyện nhưng thực ra họ đang âm thầm xem xét sự phân bố và địa hình của căn cứ.

Trong căn cứ có mấy tháp canh gác, nếu trong ngoài có động tĩnh gì lớn đều có thể lập tức phát hiện.

Khi đến căn biệt thự lớn, đi qua cổng an ninh và bật điều hòa trung tâm.

Bữa tối rất ngon, không ngờ lại có thịt dê nướng nguyên con, mùi thì là tràn ngập không khí.

Những người khác không tới, vẫn chỉ có Phùng Côn Bằng và Kiều Lão Tam, họ Phùng thậm chí còn thay một bộ đồ thoải mái nhẹ nhàng.

“Thanh niên thích thật đấy, cậu Hoắc trông nổi bật, em dâu cũng vậy, tươi trẻ ngời ngời.”

Khương Ninh ngoài cười nhưng trong không cười: “Anh Phùng cứ nói đùa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận