Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 581 -

Chương 581 -

Miệng của chị Khương, bén như dao vậy.

Cậu ba nhà họ Dung che mặt, chắc không phải bị điên đâu nhỉ, muốn vào núi săn thú giải sầu, ai biết trong rừng sâu núi thẳm đều là ác ma chứ.

Lười phản ứng với gã ta, bảo người đẩy bá tổng đến.

Bá tổng vẫn lạnh lùng cao quý như cũ, giống hệt như pho tượng.

Cậu ba nhà họ Dung không đành lòng: “Anh họ, anh đừng suy nghĩ nhiều, cô gái kia cũng chỉ giống Vũ Đồng một chút thôi, cô ấy thật sự… Anh phải suy nghĩ thật kỹ, hai chân của cô ấy đã bị gãy, lại bị bão cuốn đi, sao còn sống đến bây giờ được.”

Bá tổng như người mất hồn, vẫn không nói lời nào.

Khương Ninh cũng không thể nào hiểu được phong cách theo đuổi đi vào lòng đất này của bá tổng, khi còn sống thì giày vò người ta, người ta vất vả lắm mới chết được, giờ đến phiên mình tìm đường chết.

Nếu đã giỏi đến vậy, thì dùng thuốc tê cho gã cũng thật lãng phí.

Vậy nên, khâu sống luôn nhỉ.

“Sh!!!”

Bá tổng hít sâu một hơi, ánh mắt giết người nhìn đến.

Ù ôi, thì ra cũng biết đau nè.

Không đúng, nghe nói lúc bá tổng mất người yêu muốn đền bù, không những cầm dao cắt mạch máu của mình, còn dùng móng tay cào rách vết thương vừa được khâu lại sao, chắc chắn không biết đau mà nhỉ.

Khương Ninh lạnh mặt nhìn gã: “Muốn dùng thuốc tê không?”

Bá tổng hít sâu một hơi, khóe miệng co quắp nói: “... Muốn, dùng một chút.”

“Chỉ bị ngoại thương mà thôi, cái đau đớn này còn lâu mới bằng bị gãy xương.”

Bá tổng cả người chảy máu, còn bị bác sĩ cà khịa: “...”

Vết thương được khâu lại, mất hơn một giờ mới xong.

Nhà họ Dung không thiếu thuốc, Khương Niên nhân tiện lấy luôn phần của chó ngao Tây Tạng, sau đó thì đứng dậy rời đi.

Ông cụ đứng đầu nhà họ Dung lên tiếng: “Cô Khương, lần này thật sự làm phiền cô rồi.”

“Không phiền.” Khương Ninh mỉm cười lễ phép nói: “Trước kia tôi có nợ cậu ba một ân huệ, về tình về lý thì cũng nên trả.”

Ông cụ Dung hiểu ý, nhưng vẫn nói cảm ơn.

Cho dù thế nào, nếu không có bác sĩ kịp thời ra tay, chắc phải huy động lực lượng đưa đến căn cứ của chính phủ.

Người ở nhà số 50 đúng là không phải người bình thường, tốn nhiều công sức để làm bạn với họ thật sự rất xứng đáng.

Chú Quan tiễn ra cửa, nói với hai người với thái độ hoàn toàn khác với trước kia: “Cô Khương đi thong thả.”

Hai người vừa đi, ông cụ Dung đã lập tức đánh con trai.

“Ba, đừng... Đừng đánh, ui da…”

Mới vừa về nhà không bao lâu, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, lại đến xin khám bệnh nữa.

Thì ra, vào núi săn thú không chỉ có bá tổng và con nhà giàu, trong khu nhà còn có mấy con nhà giàu khác, tất cả đều bị thương.

Biết người nhà số 50 biết y thuật, lập tức có người đến tìm.

Người tới là giúp việc nhà họ Tiêu, nói là cậu chủ nhà mình cũng bị thương, hy vọng Khương Ninh có thể chữa trị giúp.

Nhà họ Tiêu? Con trai của bà Tiêu, Phó Chủ tịch Ủy ban Chủ sở hữu.

Khương Ninh cảm thấy thật buồn cười, ban đầu chính bà ta là người đầu tiên muốn loại nhà số 50, bây giờ lấy đâu ra mặt mũi nhờ vả vậy?

Khương Ninh không quan tâm, ngồi ăn một bữa tiệc lớn, có đùi kho, cua hấp, tôm xào sa tế.

Người giúp việc rời đi, sau đó bà Tiêu lại đến.

Đáng tiếc cửa sổ cách âm, không ai để ý đến.

Ngày hôm sao, chó tinh ngao Tây Tạng lại đến, chẳng những tự mang theo đồ ăn mà còn tha thêm thuốc của mình.

Có thêm mấy phần thuốc, có thuốc tê và thuốc kháng sinh, chắc là quà cảm ơn Khương Ninh.

Nhà họ Dung làm thế này, chắc là muốn tiếp tục làm thân với nhà số 50.

Khương Ninh suy nghĩ một chút, dựa theo tờ đơn mà lấy.

Tuy cô không muốn qua lại với người khác quá nhiều, nhưng không thể không thừa nhận thế lực nhà họ Dung, chỉ cần không đâm sau lưng nhà số 50 thì vẫn có thể qua lại được.

Không chừng ngày nào đó, cô cũng có thể có một chiếc trực thăng thì sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận