Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 229 -

Chương 229 -

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một lúc: “Tôi lớn lên trong sự yêu thương của ba mẹ, thuận lợi học tập tốt nghiệp ra ngoài làm việc, không có gì đặc biệt cả.”

Xì, anh Thâm không thành thật, anh vừa nhìn đã biết là người con trai có chuyện cũ!

Đối với sự tóm tắt ngắn gọn của anh, đừng nói 1803 không tin, đến cả chó con cũng không tin: “Gâu!”

Lừa chó hả.

Nhưng mà, hào quang của người ta ở đó, Khương Ninh lại cứ không lên tiếng, 1803 không có gan hỏi tận cùng.

“Ăn nhanh lên.” Khương Ninh thúc giục nói: “Để chút nữa đồ ăn nguội đấy.”

Trương Siêu thuận theo đường lui nói: “Đúng, mau ăn đi mau ăn đi.”

Ăn một miếng thịt kho tàu béo mà không ngấy, ngon lành, cảm giác linh hồn được thăng hoa trong tận thế.

Lục Vũ vội vàng hút mấy ngụm, biểu cảm say mê nói: “A Ninh, sắp qua năm mới rồi, chúng ta định đón năm mới như thế nào đây?”

Khương Ninh không có ý kiến, đón thế nào đều được.

Trịnh Vỹ Lệ đề nghị: “Hay là ba nhà chúng ta gộp lại nấu ăn, như thế có thể náo nhiệt một chút?”

Thật ra, ba người Khương Ninh trước giờ không thích đón Tết, đón Tết là ngày cả nhà sum vầy, mà bọn họ lại không có nhà để về.

Nhưng Trịnh Vỹ Lệ không giống vậy, cô ấy có nhà, cho dù bây giờ không có cách nào quay về thì cũng muốn đón Tết ở nơi đất khách quê người.

Nhắc đến chuyện này, Lục Vũ hơi buồn bã, trong kỳ nghỉ bà xã còn nói đợi Tết dẫn anh ấy đi gặp phụ huynh, ai biết vậy mà thiên tai đến rồi.

Anh ấy chú ý đến cảm nhận của bà xã, vội vàng đồng ý nói: “Thiên tai đã đủ khó rồi, chúng ta tập hợp lại cùng nhau ăn một cái Tết náo nhiệt, không chừng năm sau là khôi phục bình thường rồi.”

Tận thế ba năm, ồn ào đại diện cho nguy hiểm, vì thế Khương Ninh không hề thích ồn ào.

Nhưng lại một lần nữa quay lại sống ở tầng 18, khoảng thời gian này mỗi ngày cô ở trong nhà, cho dù có đấu tập với Hoắc Dực Thâm, nhưng thật ra tính cách của anh ấy im lặng ít nói, trừ việc hướng dẫn huấn luyện chuyên nghiệp ra thì không hề nói nhiều.

Ngược lại tính cách của Trương Siêu và Lục Vũ ngớ ngẩn nhưng vui tính, cộng thêm việc lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cho nên cô đối diện với 1803 khá là thả lỏng: “Tôi không có ý kiến.”

Hoắc Dực Thâm thân là tai họa phòng bếp càng không có ý kiến, Đậu Đậu vô cùng hân hoan: “Được nha, cuối cùng em cũng có thể đón Tết với anh trai rồi.”

Hoắc Dực Thâm xoa đầu cô bé: “Phải, năm nay anh không cần làm việc, đón Tết cùng với Đậu Đậu.”

Không biết tại sao, Khương Ninh nghe anh nói lời này, giống như không chỉ một năm, mà là xa vời đến tận cùng thời gian.

Ăn xong cá nướng, thêm mì và bột khoai vào trong nước dùng, mọi người ăn đến nỗi căng cứng bụng, phát ra tiếng thở dài hài lòng.

“Quả nhiên vẫn phải để A Ninh nấu ăn, chúng ta mới có thể ăn thịt uống rượu.”

“Đừng nhớ nhung nữa.” Khương Ninh giả bệnh tật và cơ thể yếu đuối: “Tôi chỉ có chút đồ này thôi, đã tiêu xài gần hết rồi.”

“Chúng tôi vẫn còn thịt đông lạnh, nhưng không có tay nghề tốt như cậu, sợ làm ra lãng phí mất.”

Khương Ninh không dám giành công: “Thịt kho tàu là A Thâm làm, không có liên quan đến tôi.”

“A Ninh cô thiên vị quá, dạy anh Thâm mà không dạy tôi.” Lục Vũ nói luôn miệng: “Bữa nào dạy tôi, tôi muốn nấu cho bà xã Lệ Lệ ăn.”

Khương Ninh buồn nôn, nổi cả da gà: “A Siêu, tớ khá là đồng tình với cậu.”

Trương Siêu xém nữa xúc động: “...”

Sống, thật là không dễ dàng!

Ăn một bữa no, người ám đầy mùi dầu mỡ, Khương Ninh về nhà khóa cửa phòng, vào không gian tắm nước nóng thoải mái.

Thay đồ ngủ, ngồi trên giường đọc sách, tiện tay bóc sô cô la Hoắc Dực Thâm tặng.

Ừm, sô cô la nhân rượu, sô cô la láng mịn, hương vị thắm đẫm.

Không cần nói cũng biết là hàng đắt tiền.

Thời gian ngủ trưa đến, Khương Ninh bỏ sách xuống dọn dẹp đồ ăn vặt và sô cô la, bất ngờ phát hiện hộp đựng sô cô la là hình trái tim...

À, thủ đoạn kinh doanh thôi mà, nếu như không có liên quan đến tình yêu nam nữ, sao có thể bán được với giá trên trời?

Bạn cần đăng nhập để bình luận