Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1099 -

Chương 1099 -

Cố Đình Lâm đã nghĩ đến từ sớm, thậm chí còn luôn thực hiện, nhưng kết quả lại rất tồi tệ.

Đúng là ba con ruột, Khương Ninh đã nói trúng tim đen: “Ba chia rồi, lại không chia nữa.”

Các chức năng trông như thể bị tách biệt, nhưng quản lý lại như cũ vẫn là quân nhân.

Tư duy và tính cách của con người đã được củng cố chắc chắn, trong một khoảng thời gian ngắn không có cách nào thay đổi lại.

Cố Đình Lâm hiểu ý của cô: “Chúng ta đã chọn lọc trong số những người sống sót còn lại, nhưng chẳng hề có người mới nào đặc biệt thích hợp với việc chính trị.”

Khương Ninh hỏi lại: “Thật sự không có sao?”

Tư duy Cố Đình Lâm nhạy bén: “Ý con là Hà Thiên Minh à?”

Người của ông thật sự đã từng đi mời, hơn nữa còn mời đến ba lần, nhưng đều bị Hà Thiên Minh cự tuyệt.

Cự tuyệt? Khương Ninh kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

“Trước khi mọi người đi mời ông ấy đã chuẩn bị tốt cho việc chuyển giao quyền lực hay chưa?”

Lời nói này khiến Cố Đình Lâm chợt ngừng lại.

Không phải ông không muốn, mà là chuyện liên quan đến quyền lực và sự tín nhiệm, có liên quan đến quá nhiều khía cạnh.

Ông trầm ngâm: “Con rất tín nhiệm ông ấy nhỉ?”

Khương Ninh đem những gì Hà Thiên Minh đã từng trải qua ở thành phố Phượng kể hết ra: “Ông ấy là một nhân tài chính trị hiếm có, nhưng hệ thống quản lý quân sự và chính trị là hai bộ hoàn toàn khác nhau, ông ấy biết rõ quyền hành chính trị không ở trong tay mình, sau cùng chỉ sợ làm không ra thành tích mà trái lại còn khiến cả người nhục nhã, cho nên mới có thể liên tiếp cự tuyệt chúng ta.”

Cố Đình Lâm suy nghĩ một lúc nói: “A Ninh, cải cách quân sự và chính trị ảnh hưởng đến bản thân, đặc biệt là quyết đoán cải cách thì sẽ gặp phải trở ngại rất lớn, nhưng thành phố Phượng cần nhanh chóng phát triển, nên bắt buộc phải đổi mới xu hướng.”

Thật ra trong lòng ông hiểu rõ, sở dĩ Khương Ninh đưa ra đề nghị này là vì lo lắng cơ thể ông sẽ không chịu đựng nổi.

Cải cách là việc mà ông luôn muốn làm, một là bị số ít người ở căn cứ và khí hậu khắc nghiệt cản trở đến nỗi cơm ăn áo mặc cũng không có cách nào giải quyết được, còn hai là trong tay toàn là tướng tài, để cho bọn họ xung phong ra trận cũng không có vấn đề gì, nhưng điều chuyển công tác tới các chức vụ chính trị thì lại không thể nào thích nghi.

Cố Đình Lâm nhìn Khương Ninh, mặt mày dịu dàng nói: “Việc này cần phải có thời gian, ba sẽ sắp xếp.”

Có những lời không cần phải nói ra miệng, chỉ cần một ánh mắt thôi thì cũng có thể hiểu được ý nhau.

Sau khi ăn no, Khương Ninh để lại cho ông hai cân bột mì và xúc xích kiểu Quảng Đông nói: “Đợi một lát nữa con sẽ bảo A Thâm qua đây lắp quạt thông gió.”

Cố Đình Lâm mở miệng muốn từ chối, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Cho dù nhà ở sát bên, nhưng đi qua đi lại cũng quá gây chú ý, Khương Ninh nghĩ ngợi nói: “Mở một cửa vào ở bức tường ngoài sân được không?”

Đây là điều làm Cố Đình Lâm thấy khá hài lòng: “Được.”

Thế là Hoắc Dực Thâm đã mở một cửa vào ở bức tường ngoài sân, thuận tiện cho hai nhà ra vào thăm hỏi.

Sau đó lắp máy thông khí cho ba vợ.

Khương Ninh đã tính toán xong thời gian, nhưng kết quả là anh đi hơn nửa ngày cũng không quay lại.

Lúc trở về, liền cảm thấy anh như có chỗ nào đó khang khác.

Khương Ninh có hơi ngạc nhiên, hình như tư thế của anh thẳng tắp hơn, nhưng mặt mũi lại càng thêm trầm tĩnh thư thả, giống như trở lại khoảng thời gian hai người mới vừa quen biết nhau ở tầng 18.

Cô không khỏi tò mò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao ạ?”

Hoắc Dực Thâm rót cho cô ly nước, hờ hững nói: “A Ninh, ba muốn anh gia nhập quân đội, anh đã đồng ý rồi.”

Khương Ninh kinh ngạc được một lúc mới nói: “Không phải anh…”

Đời trước bởi vì anh tham gia cứu trợ thiên tai mà đã bỏ lỡ thời gian về nhà để đón em gái, kết quả Đậu Đậu chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Mang theo đau buồn tham gia giải cứu mười năm, sau cùng rơi vào kết cục bị ăn sống.

Lại một lần nữa, anh vẫn lựa chọn con đường giống như vậy.

Bố vợ và con rể đã có một cuộc nói chuyện tâm tình với nhau, lời nói càng gãi đúng chỗ ngứa, mà ngay từ thời khắc đầu tiên Hoắc Dực Thâm đặt chân vào thành phố Phượng cũng đã lường trước được sẽ có một ngày thế này, vậy nên đồng ý rất nhanh gọn.

Giọng điệu anh bình tĩnh nói: “A Ninh, cho dù trốn thoát khỏi thành phố Hoa thì vẫn phải chạm trán ở Bắc Cực, anh không muốn em phải trải qua chuyện này một lần nữa.”

“Anh là chồng của em, bảo vệ em là chuyện hiển nhiên nên làm, chứ không phải vào lúc bí mật lộ tẩy thì liền chọn cách chạy trốn, hoặc mạo hiểm tính mạng để đối đầu với nguy hiểm.”

Chỉ cần bản thân đủ mạnh mẽ, cho dù khắp nơi đều có lang sói rình rập thì cũng không có cách nào có thể tổn thương em được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận