Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 313 -

Chương 313 -

Rất may là ba người đều có kĩ năng tốt, lại có vũ khí trong tay nên cũng không bị thiệt thòi.

Nước ngập đến cả hai bên đầu gối, Hoắc Dực Thâm không hề nhàn rỗi, đi theo 1803 đi tìm xe để tránh mất thời gian, toàn bộ xe bị hư hỏng nặng, rất khó để sửa chữa lại như ban đầu.

Không chỉ bọn họ, các cơ quan liên quan của toà thị chính cũng không nhàn rỗi.

Máy xúc, máy khoan xuất hiện.

Có người bắt đầu khoan giếng, có người đào và xây dựng nhà vệ sinh công cộng.

Mọi thứ đều có trật tự, dường như đã được lên kế hoạch từ lâu.

Nước bốc hơi rất nhanh nên không đến một ngày, bùn tích tụ trong khu chung cư Cẩm Vinh đã bị phơi nắng đến nứt nẻ.

Nhiệt độ buổi trưa lên tới 53 độ, cảm giác như bị nướng trên tấm sắt.

Gara ngầm nhanh chóng khô cạn, khắp nơi là những chiếc ô tô nằm ngổn ngang, bị bùn đất phủ kín một lớp dày.

Chiếc Hummer của Hoắc Dực Thâm được tháo ra thay đổi hoàn toàn vẫn còn đó, đám người Lục Vũ kinh ngạc rớt cằm, mãi một lúc mới giơ ngón tay cái lên: "Anh Thâm, anh vẫn đỉnh nhất.”

Mấy người đẩy năm sáu chiếc xe trở về, toàn bộ đều là xe địa hình tính năng khá tốt.

Nhưng trong lòng họ lập tức chùng xuống.

Xe không chỉ bị ngập nước mà còn bị đóng băng, rất nhiều bộ phận đã hỏng, muốn cứu chúng trở lại khó không kém gì phẫu thuật thay đầu.

Nhưng, ý chí sinh tồn đang thôi thúc họ, không ai dễ dàng từ bỏ.

Hoắc Dực Thâm kiểm tra xe của mình, tuy rằng rất bẩn thỉu nhưng vì lúc trước đã được xử lý đặc biệt, linh kiện hư hỏng không nhiều lắm, huống chi anh đã tháo toàn bộ những gì có thể tháo ra.

Dẫn theo Trương Siêu, Lục Vũ, anh dọn dẹp ô tô sạch sẽ, sau đó lấy linh kiện ra mày mò.

Ba người đàn ông bận rộn ở gara ngầm, Khương Ninh cũng không rảnh rỗi, cùng Trịnh Vỹ Lệ vừa nấu canh đậu xanh vừa nói chuyện phiếm: "Bây giờ nước rút rồi, chỉ cần sửa ô tô xong, mọi người có thể rời đi."

Thành phố Huệ có nguồn tài nguyên nước dồi dào, nhưng công nghiệp hóa không cao bằng Thành phố Phượng, bên kia xây dựng căn cứ quân sự, ước tính vật tư có thể tìm kiếm đều đã bị tìm kiếm hết rồi.

"Mọi người còn thiếu cái gì, hai ngày nay em chạy ra ngoài, đổi được gì sẽ đổi hết cho mọi người."

Trịnh Vỹ Lệ sợ làm phiền Khương Ninh nên khi cô nói vậy thì cầu còn không được: "Cảm ơn em nhé, A Ninh."

"Cảm ơn cái gì, đều là bạn bè cả."

Sắp chia tay, trong lòng Trịnh Vỹ Lệ cũng không nỡ: "Tiếc là hai người không vào căn cứ nếu không thì chúng ta đã có thể ở cùng nhau rồi."

Khương Ninh cười cười: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, dù chúng ta ở đâu cũng phải sống thật tốt, biết đâu sẽ có ngày gặp lại."

Buổi tối, Trịnh Vỹ Lệ bàn bạc với Trương Siêu và Lục Vũ.

Thiên tai đã gần hai năm, nhờ được rèn luyện nên cả ba hầu như không bị ốm, lượng thuốc trong tay không hao bao nhiêu.

Ba người lục tung tìm kiếm ra khá nhiều thuốc sắp hết hạn sử dụng, còn có một số loại không thường dùng giữ lại cũng vô dụng.

Bọn họ sắp xếp lại, cho những thứ không thường dùng và sắp hết hạn đầy mấy túi thuốc lớn rồi đưa cho Khương Ninh cùng với danh sách nhu cầu của mình.

Khương Ninh nhận thuốc, nhìn danh sách rồi nhắc nhở: "Những thứ mọi người cần đều là đồ dùng thường ngày, nhưng các nhà khoa học khí tượng đã nói, trong tương lai có thể sẽ tiếp tục xảy ra nhiều hiện tượng thời tiết cực đoan, đợi đến khi đợt nắng nóng cực độ này qua đi, tiếp theo sẽ như thế nào vẫn chưa biết, mọi người không đề phòng trước sao?"

Điều này nhắc nhở Trương Siêu, đầu óc anh xoay chuyển rất nhanh: "A Ninh, hay là như vậy đi, cậu và Thâm ca chuẩn bị cái gì thì cho chúng tôi một phần như vậy được không?"

Khương Ninh suy nghĩ một chút: "Được, lát nữa tớ sẽ tìm bà Chung, xem nhà họ Chung có cách nào tìm hiểu xem sau này có thể xảy ra hiện tượng thời tiết cực đoan nào không, đến lúc đó xem nên chuẩn bị vật tư như thế nào."

Bạn cần đăng nhập để bình luận