Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 296 -

Chương 296 -

Khi biết được đây chỉ là một tòa của khu chung cư Cẩm Vinh, các nhân viên công tác vô cùng khiếp sợ: "Chuột chỗ cô hoành hành lắm à? Sáng nay cũng có một gia đình ở khu nhà cô đến giao nộp hơn trăm kg.”

Khương Ninh gật đầu: “Ừ, chỗ ở của chúng tôi góc nào cũng có chuột, nhiều đến nỗi không có chỗ mà đi.”

Đổi đồ hộp đủ cho nửa tháng, sau đó hai người cùng rời đi. Lúc này mặt trời đã lặn, hơi nóng đã tản đi một chút, những người sống sót đã bắt đầu ra ngoài hoạt động.

Sau khi trải qua đợt lạnh cực hạn, số lượng thuyền cao su và thuyền tấn công giảm mạnh, nên khi hai người gặp người dân cũng vòng ra thật xa, để tránh bị cướp trên mặt nước.

Ngay cả khi ra ngoài vào buổi tối, nhiệt độ cũng vẫn ở mức 50 độ, mặc dù đã có một lớp quần áo giữ nhiệt làm lớp lót, nhưng nhiệt độ cơ thể cũng khá cao, chưa kể quần áo bảo hộ còn không thoáng khí.

Trở lại tầng 18, quần áo của cả hai người đều ướt đẫm.

Khương Ninh đi vào không gian tắm rửa, sau đó dắt chó con đến phòng 1801 ăn tối.

Hai đứa nhỏ ở trong nhà buồn chán cả ngày, dù có máy điều hòa nhưng cơ thể cũng héo khô, rũ đầu không biết ăn gì.

Khương Ninh cũng vậy, cô khẽ thương lượng với Hoắc Dực Thâm: “Ăn món gì mát mát không?”

Đồ được Khương Ninh cất trữ, anh cũng không phản đối gì: “Được.”

Cô lấy ra chục quả dưa chuột từ trong không gian, dạy Hoắc Dực Thâm làm nộm dưa leo.

Nếu làm nhiều thì phải trộn vào chậu lớn sau khi thái từng miếng, áng chừng đủ cho ba người, còn lại thì cất trong không gian.

Vị chua cay rất vừa miệng, lập tức kích thích sự thèm ăn.

Chó con không ăn được đồ cay, nên nó ăn thức ăn cho chó được trộn với một ít sữa và một miếng ức gà.

Mấy ngày liền, ngày nào tầng 18 cũng đều thu gom được hơn trăm kg chuột.

Người ở tầng dưới không khỏi thầm thì: "Lạ thật, chuột nhiều như vậy cơ à?"

Phạm vi hoạt động của bẫy chuột có phạm vi là đường kính ba mươi mét, chuột bị ảnh hưởng bởi sóng âm sẽ chạy lên các tầng trên.

Chuột có thể bơi nên chúng sẽ di chuyển đến khiến một vài nơi ít đi, nhưng chuột nơi khác lại đến.

Vì vậy, các tầng khác cũng làm theo nhưng không khỏi buồn bực.

Chuột mắt đỏ quả thực rất hung dữ, nhưng chỉ cần cẩn thận để không bị cắn là có cơ hội bắt được chúng để ăn.

Giữa những nghi ngờ, chính quyền thành phố đã đưa ra thông báo rằng các nhà nghiên cứu khoa học đã phát triển thành công bẫy chuột, ít ngày nữa nhân viên công tác sẽ sớm đến nhà để diệt chuột.

Vì thế, một cảnh tượng buồn cười xuất hiện.

Nhiều người sống sót đã chặn lối vào khu chung cư, ngăn cản không cho nhân viên công tác vào làm việc.

Họ không quan tâm người khác có chết hay không, cái này bọn họ chẳng quản được, nhưng nếu lũ chuột bị bắt hết thì bọn họ phải sống thế nào đây?

Ngay cả tổ dân phố đến làm công tác tư tưởng cũng không được.

Chặn cửa cũng vô ích, nhân viên công tác mang theo một cái bẫy chuột lớn với đường kính làm việc có thể lên tới một trăm mét.

Bọn họ giả vờ rời đi, nhưng thực tế là rẽ vào một góc quan sát và triển khai làm việc bên ngoài khu chung cư.

Sau đó, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện, trong nước xuất hiện rất nhiều con chuột bị say, lắc lư ở trong nước.

Các nhân viên công tác đã trực tiếp dùng vợt bắt chúng, ném vào lồng sắt.

Tuy nhiên, họ vẫn bị những người sống sót phát hiện, thậm chí có người to gan còn chèo cả thuyền tấn công tới, giơ tay về phía nhân viên công tác, giọng điệu vô cùng hưng phấn: "Các người mang chúng đi rồi, làm sao chúng tôi có thể sống?"

Các nhân viên công tác không dám đưa cho họ, có khá nhiều người chết sau khi ăn thịt chuột, phải trải qua một quy trình khử trùng đặc biệt ở nhiệt độ cao mới được.

Tất nhiên, họ cũng hiểu sự khó khăn của những người sống sót, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng để tránh xung đột, nếu không được thì họ sẽ rút lui trước.

Sau hơn nửa tháng liên tục triển khai bắt chuột, số lượng chuột mắt đỏ ở thành phố Phượng giảm mạnh.

Bây giờ cho dù có bật bẫy chuột thì một ngày cùng lắm cũng chỉ bắt được từ mười đến hai mươi con chuột.

Đồng thời, lúc này tổ dân phố cũng phát thuốc đặc hiệu diệt gián.

Lúc Khương Ninh đi giao chuột mang về mấy hộp, quả thực rất có hiệu quả, cuối cùng lũ gián lớn cũng bị tiêu diệt.

Cả tầng 18 ăn mừng, chỉ có lũ thỏ là không vui, chúng nó lại phải ăn cỏ.

Nắng nóng gay gắt vẫn tiếp tục kéo dài, thành phố Phượng nóng như cái chảo dầu.

Những người sống sót bị tra tấn đến nỗi thừa sống thiếu chết, suốt ngày than khóc cố gắng vượt qua.

Nắng nóng gay gắt, thiếu nước, thiếu lương thực, đói khát...

Tin vui duy nhất tới họ là đã có nước lọc.

Không ai quan tâm nước từ đâu đến, họ không thèm nghĩ đến, điều họ lo lắng bây giờ là làm sao lấy được nước về?

Họ đã không được tắm một tháng, cơ thể đầy mồ hôi, nhờn rít, thậm chí đến gương họ còn không soi nữa.

Một số người tai thính mắt tinh, đã biết cách dự trữ nước trước, vậy nên họ đã có thể sống tốt hơn một chút.

Cuộc sống muôn hình vạn trạng, cuộc sống của con người thật khó khăn, tiếng khóc than không ngừng.

Hôm nay, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đi giao chuột, vừa đến góc ngoặt ở tầng năm liền nhìn thấy một con rắn chui lên từ trong nước, dọc theo cầu thang bơi lên...

Bạn cần đăng nhập để bình luận