Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1149 -

Chương 1149 -

Lúc này, Khương Ninh mới phát hiện ra, trên giường bệnh bên cạnh là Vu Trường Chinh.

Cuối cùng, cô cũng biết tại sao phòng bệnh đặc biệt lại có hai bệnh nhân thì ra là ở đây chờ cô.

Vu Trường Chinh là người do Cố Đình Lâm đích thân chỉ định làm tổ trưởng của tổ đặc biệt, Khương Ninh không thể trơ mắt nhìn ông ta chết được. Thế nhưng chỉ cần cô cứu ông ta thì cô cũng phải cứu Tiêu Uy, nếu không sẽ bị mang tiếng thiên vị.

Sư trưởng Tiêu vội vàng nói: "Cháu gái à, lão Vu chính là tổ trưởng của tổ đặc biệt, lại là huynh đệ vào sinh ra tử với thủ trưởng, cháu chắc chắn phải nghĩ cách cứu cậu ấy."

Nói xong, ông ta lại đi đến trước mặt Vu Trường Chinh, nói với người đang hôn mê: "Lão Vu tỉnh lại đi, cậu chắc chắn phải cố gắng, cháu gái đã về rồi, với y thuật của cháu ấy chắc chắn có thể cứu cậu."

Viện trưởng nghẹn họng nhưng cũng không nói gì.

Khương Ninh không nói gì nhưng trong lòng lại cười lạnh.

Con cáo già này, quả nhiên tính rất hay.

Cùng một phòng bệnh, cho dù Khương Ninh muốn giúp riêng cho Trường Chinh cũng không được.

Như vậy cũng tốt, ít nhất là cô sẽ công bằng.

Khương Ninh lại hỏi thăm tình hình của Vu Trường Chinh, viện trưởng thành thật nói: "Sư trưởng Vu nhẹ hơn nhưng mà lại không có thuốc."

Viêm phổi không phải là bệnh nan y, bác sĩ bình thường cũng có thể chữa được nhưng vấn đề là ở thuốc!

Khương Ninh không ở lại lâu, cô bảo viện trưởng phái người về nhà cô lấy thuốc.

Bệnh viện cách nhà cô không xa, lái xe vài phút là đến.

Khương Ninh không về nhà mình, xuống xe đi thẳng sang nhà bên cạnh: "Ba ơi?"

Đôi vợ chồng vô tâm kia từ trong nhà chạy ra, giẫm lên tuyết lao về phía cô, phía sau còn có bốn con chó hệt như cơm nắm lảo đảo chạy theo.

"Gâu gâu gâu."

"Húuuuuu."

Khương Ninh không để ý đến chúng, đi thẳng đến phòng của Cố Đình Lâm.

Cố Đình Lâm bị trẹo thắt lưng nên vẫn đang nghỉ ngơi: "Vào đi."

Tuy ông nói ngắn gọn nhưng tâm trạng có vẻ khá tốt.

Điều kiện gia đình của thủ trưởng tốt hơn nhiều so với người bình thường, chăn bông đủ dùng nhưng Đậu Đậu vẫn tặng cho ông một chiếc chăn tơ tằm mỏng nhẹ và ấm hơn. Cô bé còn chọn áo lông vũ phù hợp với Cố Đình Lâm và Thư Tuyết Tình nên khi mặc vào bên trong thì không ai nhìn ra.

Các vật tư đều là do Khương Ninh để lại, tất cả đều được để trong phòng chứa đồ với mục đích là để phòng ngừa bất trắc.

Trong phòng còn có lò sưởi, cuộc sống thoải mái vô cùng.

Đúng rồi, cặp vợ chồng chó sói còn dẫn đàn con đến đây bầu bạn với ông.

Ngoài ra, chó con còn có máy tính bảng đây là do con sen tặng.

Trước đây nó thích ngồi trên ghế sofa xem cùng Đậu Đậu, sau đó lại nằm trong ổ xem cùng vợ, bây giờ nó tha đến cho Cố Đình Lâm để ông giết thời gian khi dưỡng bệnh.

Khương Ninh suýt thì thấy khó thở, không phải là cô ghen mà là vì chó con luôn rất quý máy tính bảng, chưa bao giờ tha đến cho cô cả.

Được rồi, cô ghen rồi đấy!

Nuôi như cục cưng này nhiều năm như vậy, không bằng nó ở với Cố Đình Lâm mấy tháng, quả nhiên là cách biệt thế hệ.

Thấy con gái về, Cố Đình Lâm muốn xuống giường, ai ngờ lại bị Khương Ninh đỡ lấy: "Thắt lưng của ba thế nào rồi?"

"Không sao, ba chỉ cần nằm nghỉ ngơi, không được ngồi hoặc đứng lâu."

Tuy ông có thể tự chăm sóc bản thân nhưng mọi người đều rất lo lắng.

Ông không phải được làm bằng đậu phụ, không yếu đuối đến vậy.

Sợ Khương Ninh không tin, ông cố gắng đứng dậy đi vài bước.

Dù vẫn đau nhưng không đau dữ lắm.

"Ba tập thể dục buổi sáng không cẩn thận bị trẹo, đừng có làm quá lên."

Khương Ninh kiểm tra một chút, quả thực không nghiêm trọng lắm, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể hồi phục.

Người của sư trưởng Tiêu ở bên ngoài chờ, Khương Ninh chỉ nhắc sơ qua về chuyện mình bị mời đến bệnh viện.

Cùng làm việc mười mấy năm, sao Cố Đình Lâm lại không hiểu sư trưởng Tiêu: "Tuy ông ta vẫn tận trung với quốc gia nhưng tham vọng cũng không nhỏ, bình thường là một con hổ cười, làm việc khéo léo và thuần thục. Nhưng lần này ông ta thất lễ như vậy cũng có thể hiểu được, dù sao thì con trai cũng đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc."

Đổi lại là ông, e rằng ông cũng sẽ như vậy.

"Có cách nào cứu nó không?" Cố Đình Lâm dừng lại một chút: "Nhưng an toàn của bản thân con vẫn là quan trọng nhất."

Bạn cần đăng nhập để bình luận