Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1224 -

Chương 1224 -

Rời đi ba tháng, họ lại cảm giác như đã thay đổi rất nhiều vậy.

Không chỉ không khí trong lành hơn nhiều, hai bên đường còn mọc cỏ dại, hơn nữa độ cao cũng rất khả quan.

Dường như trong thời gian này thời tiết khá ổn định.

Trên đường có rất nhiều vết bánh xe, những chỗ đất mềm bị lún xuống khiến đường trở nên gập ghềnh, có thể thấy là không ít xe tải lớn qua lại.

Có những chỗ còn có tro than rớt xuống, cát sỏi và gạch đỏ bị cắt.

Có lẽ việc xây dựng căn cứ đang diễn ra với khí thế bừng bừng.

Khi cô vừa nghĩ thế thì từ phía sau phát ra âm thanh còi xe chói tai, sáu chiếc xe tải chất đầy gạch đỏ chậm rãi đi qua.

Điều khiến người ta ngạc nhiên, đó là tài xế lại không phải lính mà là những người dân thường còn sống sót.

Nhìn nét mặt phấn chấn của tài xế, có lẽ việc xây dựng căn cứ này đã được quân đội giao lại cho chính quyền địa phương.

Cố Đình Lâm nói là làm, quân đội liên tục bàn giao lại quyền quản lý, thành phố Phượng dần dần khôi phục lại mô hình quản lý như lúc trước khi thiên tai.

Nhìn thấy có con chó ở ven đường, tài xế không kìm được mà ngó đầu ra chào hỏi: "Trưởng quan Hoắc, thiếu tá Khương."

Khương Ninh không nhận ra anh ta nhưng anh ta lại nhận ra hai người.

Tài xế rất vui, rất hồ hởi.

Hai người không bao giờ nghĩ đến việc cậy quyền, nhưng nếu không có sự xuất hiện của hai người thì thành phố Phượng sẽ không thay đổi nhanh như vậy. Ngay cả người sống sót ở tầng lớp thấp nhất như anh ta thì làm sao có được cơ hội nộp đơn làm tài xế cơ chứ.

Có được công việc này, chuyện ăn no đã không thành vấn đề.

Anh ta chân thành cảm ơn hai người.

Khương Ninh cũng vui lây, bèn vẫy tay chào hỏi.

Không ngờ cô lại dễ gần như vậy, tài xế lại càng ngại ngùng: "Hay là tôi cho hai người đi một đoạn nhé?"

Cách trung tâm thành phố còn khoảng mười mấy cây số nữa, nếu như phải đi bộ thật sự rất xa, nhưng ba người đã chán ngấy việc chờ đợi tàu ngầm. Khương Ninh từ chối: "Không cần đâu, chúng tôi đi bộ về được rồi, ngắm chút cảnh dọc đường, anh lái xe cẩn thận nhé."

“Thiếu tá Khương yên tâm, trước đây tôi từng lái xe đầu kéo rồi."

Có người thứ nhất chào thì cũng sẽ có người thứ hai hỏi.

Tuy nhiên, sau một chuyến đi công tác, cô cứ có cảm giác người dân nhìn cô với ánh mắt khác vậy, dường như có chút sâu sắc.

Khương Ninh suy nghĩ, có phải là cậu ba nhà họ Dung lại đang bày trò gì nữa không?

Trên đường đi, sắc xanh ngập tràn, thậm chí cỏ dại cũng nở hoa, con chó còn chạy tới lăn qua lộn lại.

Dù là người hay chó thì tâm trạng ai cũng đều vô cùng thoải mái.

Hai người đi rất nhanh, hơn hai giờ đã về đến nhà.

Trời vẫn chưa tối, cửa nhà hàng xóm bên cạnh đóng chặt, Bạch Tuyết ở trong nhà nghe thấy tiếng động nhanh chóng ra mở cửa.

Một cục trắng như tuyết từ bậc thang chạy xuống: "Gừ... Gừ..."

Dữ dằn quá.

Còn hai con màu nâu đen theo sau: "Gâu... gâu..."

Ôi, nó lại sinh con rồi.

Con chó chạy đến, tha con nó đưa đến tay Khương Ninh.

Chó con chỉ mới hơn một tháng tuổi, hình như mỗi con nặng khoảng một ký, trông rất dễ thương, đáng yêu vô cùng.

Nhưng lại là ba con đực.

Chiếc Hummer dừng trước sân, căn nhà sạch sẽ ngăn nắp, trong vườn sau có rau xanh mơn mởn, phát triển rất tốt.

Có một miếng đất trồng rau cải, không ngờ chúng lại ra hoa vàng óng ánh, vài con bướm lẳng lặng đậu trên đó.

Khác với các loại trước đó, màu cánh nhạt hơn nhiều, có lẽ là bướm bình thường không có độc.

Tốt quá, hệ sinh thái đang dần phục hồi.

Khương Ninh ngửi mùi hoa, cảm thấy cả người vui vẻ thoải mái.

"Anh Hoắc, anh nói xem chúng ta đã vượt qua chưa?"

Hoắc Dực Thâm mỉm cười: "Ừm."

Ai biết được nhưng người sống là phải có hy vọng, nghĩ về điều tốt đẹp là không sai.

Trở về nhà, họ lại vào không gian tắm nước nóng.

Sau khi ra ngoài lại ngủ một giấc, lúc họ thức dậy đã là chập tối.

Khi cô đang chuẩn bị nấu cơm tối thì cậu ba nhà họ Dung đến.

Ồ, lần này đi ăn chực không đúng lúc rồi.

Nhưng cậu ba nhà họ Dung lại rất vui vẻ: "Chị, đừng nấu cơm, hôm nay tôi mời, để tôi đón gió tẩy trần cho mọi người."

Nếu biết hôm nay chị gái về thì gã ta sẽ không mời đâu.

Khương Ninh kinh ngạc vô cùng, mặt trời mọc đằng phía Tây à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận