Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1199 -

Chương 1199 -

Tàu ngầm hạt nhân đi năm ngày, đến chập tối thì thông qua kính tiềm vọng tầm xa dò ra vùng đất mới.

Sau khi cẩn thận kiểm tra, Hứa Khai Thái nghiêm túc nói: “Tàu ngầm thăm dò thấy có rất nhiều chướng ngại vật có thể di chuyển, có lẽ là một bến cảng.”

Sau thiên tai tận thế, còn có năng lực xây dựng bến cảng, thực lực thật sự không thể coi thường mà.

Căn cứ tư nhân không có khả năng làm điều này, khả năng cao là căn cứ quốc gia.

Sợ bị phát hiện, tàu ngầm không dám đi đến quá gần, cho nên quan sát không được rõ ràng, nhưng tiểu đội trục vớt đều là những người có kinh nghiệm phong phú.

Thông qua việc phân tích dữ liệu mà sonar nhận được, bến cảng không chỉ có tàu ngầm, tàu vận chuyển lớn, thậm chí còn có tàu chở máy bay.

Hứa Khai Thái chuyển đổi từng số liệu một thành đồ hoạ: “Nếu suy đoán là đúng thì có thể là Đại bàng hói hoặc là liên minh do Đại bàng hói đứng đầu.”

Họ đến đây vì thùng lưu trữ, không phải bất đắc dĩ thì tiểu đội đặc biệt sẽ không đối đầu với Đại bàng hói.

Quả quyết đổi địa điểm đổ bộ.

Phải đi nhanh vì nếu bị Đại bàng hói phát hiện, với tính cách điên rồ cứ thấy người là sẽ cắn, không bị bắt lại mới lạ.

Vì thế tàu ngầm hạt nhân lặng lẽ lặn xuống, mất thêm nửa ngày để tìm bến đỗ khác.

Vùng đất mới rất lớn, cách toạ độ thùng lưu trữ rơi xuống còn rất xa, đi bộ xuyên qua khả năng sẽ mất khoảng 20 ngày.

Nguy hiểm không thể dự đoán trước quá nhiều.

Sau khi thảo luận, tất cả mọi người đi lên bờ.

Khương Ninh liếc qua không gian vài lần, miễn cưỡng đưa tàu ngầm hạt nhân đi vào, 14 người ngồi 2 chiếc thuyền tấn công chèo về hướng bờ.

Vùng đất hoang mênh mông rộng lớn, gió, cát, bụi bay khiến mọi người không thể mở mắt ra được.

Môi trường tự nhiên khắc nghiệt, gió to đến mức có thể thổi bay người, chỉ ít phút thôi cả mặt đều là cát, căn bản không thể đi bộ đi qua.

Nghĩ đến việc rất có thể là địa bàn của Đại bàng hói, bắt buộc phải có màu bảo vệ, hơn nữa còn cần tốc chiến tốc thắng.

Khương Ninh lấy ra hai chiếc xe phiên bản quân sự của Hummer, quân phục của Đại bàng hói, vũ khí,... còn có thuốc màu quân đội.

Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, hoàn toàn biến thành lính của Đại bàng hói.

Đám Hoàng Mậu sững sờ ngạc nhiên nói: “Chị Ninh, chị quả thật giống như một kho vũ khí di động vậy.”

Phiên bản bọc thép của xe Hummer, trên nóc xe còn được trang bị bệ vũ khí tự động, tốc độ chuyển động nhanh có thể biến kẻ thù ở gần biến thành cái sàng.

Thực sự quá ngầu!

Trên mặt của mỗi người đều bôi thuốc màu, mắt đeo kính râm, tay cầm súng tiểu liên.

Ừm, đậm mùi của Đại bàng hói.

Xuất phát, tiến về phía trước!

Hai con sư tử của sa mạc đón lấy cuồng phong bão táp, không ngừng đi xuyên qua vùng đất hoang đầy gập ghềnh.

Khương Ninh không khỏi nghĩ đến cậu ba nhà họ Dung, đây cũng có thể coi là cơ hội đua xe tuyệt vời, bảo đảm có thể khiến cả đời gã ta không còn gì nuối tiếc.

Không thể không phô trương, nhưng cũng không thể đánh mất sự cảnh giác.

Người lái xe, người canh gác, mỗi người đều có vị trí của riêng mình.

“Thời tiết này thật sự quá tệ, không so được với thành phố Phượng của chúng ta.”

“Đúng rồi đấy! Đợi sau chuyến này quay về, có lẽ cây xanh sẽ càng được mở rộng nhiều hơn.”

Nếu thật sự đem ra so sánh, tiểu đội trục vớt đặc biệt đột nhiên cảm thấy thành phố Phượng chính là thiên đường.

Ở đây quá tệ, dù đội khăn trùm đầu nhưng cả mặt vẫn đều là cát.

Trời tối, tìm chỗ dựng lều để ở qua đêm.

Gió rít gào suốt đêm, sáng sớm tỉnh dậy phát hiện cửa lều toàn là đất cát.

Trời trong, nắng gắt thiêu cháy đất hoang màu nâu đỏ.

Tất cả mọi người ăn cháo trắng, bánh bao và cải bẹ, vừa lái xe đi vừa ngắm bình minh của ngày tận thế.

Rất đẹp, lại rất tàn khốc, không phân biệt được là đẫm máu hay là bi tráng.

Cách toạ độ càng gần, đất hoang bị sa mạc hoá càng mềm xốp hơn, tốc độ của xe Hummer ở tận thế bị chậm đi.

Đi cả nửa ngày, dừng xe nghỉ ngơi.

Ăn đồ ăn bổ sung thể lực, đến chỗ đất cao canh gác điều tra, còn có người đến chỗ xa để xả lũ (*).

(*) Đi vệ sinh.

Khương Ninh đang ăn, có ba người từ nơi xa xả nước lao điên cuồng đến: “Chạy, chạy nhanh!”

Cách rất xa, hướng ngược gió.

Người canh gác nghe không rõ, lấy kính viễn vọng nhìn qua.

Lúc đầu nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy ba người không ngừng làm cử chỉ tay nguy hiểm, sau đó khi nhìn thấy đi theo sau bọn họ là cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận