Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 772 -

Chương 772 -

Khách hàng quá giàu có khiến Hà Thanh không biết phải làm sao, vội vàng gọi tổ trưởng Lưu đến.

Chị Lưu bình tĩnh, lịch sự nói: "Đúng là có bán tàu ngầm, nhưng cần phải kiểm tra thẻ điểm cộng trước."

Cô ấy đã gặp nhiều khách hàng hễ mở miệng ra là muốn mua trực thăng, tàu ngầm, nói luyên thuyên mãi mà thẻ điểm cộng vẫn chỉ là số một chữ số.

Cho nên, bất kỳ món hàng nào có giá trị vượt quá bảy chữ số thì họ sẽ phải kiểm tra thẻ điểm cộng trước, để tránh phải phí công vô ích.

Khương Ninh không có ý kiến, đưa tấm thẻ đen qua.

Đúng vậy, thẻ điểm cộng có bảy chữ số là thẻ bạc, tám chữ số là thẻ vàng, chín chữ số là thẻ đen.

Chiếc thẻ đen mới tinh khiến vẻ mặt của chị Lưu thay đổi.

Nhưng cô ấy cũng phản ứng rất nhanh, nhiệt tình và chu đáo nói: "Mời bên này."

Không chỉ chị Lưu, những nhân viên khác cũng vô cùng kinh ngạc, làm việc ở trung tâm giao dịch nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy thẻ đen.

"Các cô thấy chưa, thẻ đen đầu tiên của căn cứ đã chính thức ra đời rồi."

Các nhân viên bàn tán xôn xao, còn Trần Nghiên Phỉ thì suýt ngất xỉu.

Thẻ đen ư? Dựa vào đâu chứ, tại sao Khương Ninh lại có!

Chị Lưu quẹt thẻ xác nhận điểm cộng: "Đồng chí Khương, tàu ngầm thuộc vũ khí chiến lược, muốn mua cần phải làm đơn xin, xin hỏi đồng chí có chắc chắn muốn mua không?"

Khương Ninh đến đây cũng là vì nó.

"Xin chờ một chút."

Chị Lưu bước vào văn phòng, dùng bộ đàm liên lạc với bộ phận chiến lược.

Nửa giờ sau, cô ấy đi ra, mỉm cười nói: "Đồng chí Khương, tàu ngầm có thể bán, không biết đồng chí muốn lấy lúc nào?"

"Tôi có thể lấy bất cứ lúc nào, nhưng không biết lái."

"Đồng chí không cần lo lắng, sau khi mua sẽ có huấn luyện viên hướng dẫn, mất khoảng một tuần là được."

Khương Ninh cầu còn không được: "Quẹt thẻ."

Tàu ngầm chỉ là chiêu trò để khích lệ những người nhặt đồ nhưng không ngờ lại có ngày giao dịch thành công.

Chị Lưu hít một hơi thật sâu, cầm thẻ đen quẹt trừ điểm cộng: "Trong thẻ còn khá nhiều điểm cộng, đồng chí có cần mua thêm gì không?"

Mô-đun cứu sinh không ưng ý, cô muốn mua trực thăng thì lại không đủ điểm cộng, Khương Ninh tạm thời không muốn mua gì nữa: "Không, sau này tính tiếp."

Chị Lưu lấy sách hướng dẫn sử dụng tàu ngầm đưa cho: "Ngày mai, cô có thể sắp xếp lên tàu tập luyện, đây là sách hướng dẫn sử dụng, hai người về nghiên cứu trước."

Không ngờ giao dịch lại diễn ra suôn sẻ như vậy.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, học lái tàu ngầm, đến khi tàu ngầm về tay mới thực sự là giao dịch thành công.

Hẹn giờ đào tạo xong, Khương Ninh cảm ơn rồi rời đi, từ đầu đến cuối cô không thèm liếc Trần Nghiên Phỉ lấy một lần.

Hà Thanh định tìm cơ hội châm chọc Trần Nghiên Phỉ vài câu, nhưng nghĩ đến khách hàng với tấm thẻ đen mua tàu ngầm, cô ấy lại không dám làm càn.

Đợi người đi rồi, cô ấy mới tò mò hỏi: "Chị Lưu, họ chính là những người nhặt đồ mang về một lượng lớn kim loại quý đang nổi mấy ngày nay phải không?"

“Đừng có nhiều chuyện, lo mà làm việc đi.”

Thực ra, chị Lưu đã nhận ra rằng Khương Ninh chính là vị khách đã xảy ra xung đột với Trần Nghiên Phỉ mấy hôm trước. Không ngờ khi ăn mặc chỉnh tề, cô lại trẻ trung xinh đẹp như vậy.

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng cô ấy luôn cảm thấy hình như ngoài việc giống vợ thủ trưởng cô còn giống bóng dáng của thủ trưởng.

Không phải là nói về ngoại hình giống nhau mà là có khí chất bẩm sinh đã như vậy.

Chị Lưu gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, tiếp tục quay về làm việc.

Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo, Khương Ninh không muốn đi loanh quanh bên ngoài. Cô cùng Hoắc Dực Thâm dẫn theo hai đứa nhỏ vội vã rời khỏi trung tâm giao dịch.

Ai ngờ vừa đến cửa, đột nhiên có tiếng gọi: "Huấn luyện viên Hoắc, chị Tiểu Khương?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận