Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 136 -

Chương 136 -

Đầu tiên là để cảm ơn, thứ hai là bà ấy biết tầng 18 có quen biết có thể đổi thức ăn.

Mấy ngày nay người nhà họ Chung đều đào cây sắn, Chung Bình tự chế ra máy nghiền, có thể nghiền nát cây thành mảnh vụn, lại dùng hồ tạo thành bột rễ sắn, đoán có thể làm được năm mươi ký bột.

Nếu tận thế chưa đến, thứ này chắc chắn là đồ tốt.

Nhưng bây giờ tìm thức ăn mới là việc lớn, rễ sắn dưỡng nhan nhiều chất dinh dưỡng, nhưng cũng không lắp đầy bụng đói.

Nhà họ Chung muốn nhờ tầng 18 giúp đỡ, xem có thể đổi thành thức ăn hay không.

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Bà định đổi thế nào?”

“Nửa ký đổi nửa ký, cháu thấy thế nào?”

Khương Ninh không đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Để cháu hỏi giúp bà một chút.”

Trong lòng bà Chung cũng không chắc chắn lắm, cảm thấy khả năng không lớn: “Nếu thật sự không được, đổi gạo tấm cũng được.”

Xem ra, trong lòng nhà họ Chung cũng hiểu rõ.

Nếu đổi cho bọn họ, ai sẽ đồng ý đổi gạo mới lấy bột sắn?

Hoàn cảnh bây giờ, e rằng phụ nữ cần vừa có tiền vừa không thiếu lương thực.

Châm cứu cho bà Chung xong, Khương Ninh trở về nấu bột sắn.

Mùi vị nhân sâm, có chút ngọt, lại có chút vị đắng, hơn nữa còn chút chút mùi tanh của đất.

Mùi vị thế này, lại có thể thanh nhiệt giải độc, có thể giải khát, bổ thận kiện tỳ, an thần, tim khỏe mắt sáng, nhuận đường ruột và giải rượu vân vân, cũng xem như là đồ tốt thời tận thế.

Một ký rưỡi bột sắn, Khương Ninh cũng không giấu làm của riêng, chia đều cho 1801 và 1803, cùng nhau bàn chuyện đổi lương thực với nhà học Chung.

Hai nhà kia không có hứng thú với chuyện này.

Trương Siêu nhớ mãi không quên con cá bơi mất ở đập chứa nước: “Tiếc quá, sau này khỉ mỏ nhọn đó vẫn tìm chúng ta, nói là muốn đám cá đó nữa, đặt hẳn một ngàn cân.”

Lục Vũ cũng cảm thấy tiếc: “Chắc bọn họ có đường dây bán cho người có tiền, chứ không ai làm dám đòi số lượng lớn như vậy.

Nghe nói không có cá nữa, dáng vẻ đau lòng kia, cứ luôn dặn sau này có cá nhất định phải tìm bọn họ.”

Ngày hôm sau, Khương Ninh nói với bà Chung, bên kia đồng ý dùng gạo tấm để đổi bột sắn, nhưng chất lượng phải đảm bảo.

Cô muốn nhóm hàng này, theo tiến trình của tận thế, cơ thể con người sẽ càng ngày càng kém, dùng thứ này để điều dưỡng cũng không tệ lắm.

Bà Chung vui sắp ngất luôn.

Mấy ngày sau, nhà họ Chung chuẩn bị xong năm mươi cân bột sắn, đồng thời còn tặng Khương Ninh hai cân rưỡi, xem như cảm ơn vì cô bỏ công giúp đỡ.

Cha con nhà họ Chung mang bột sắn đến, đứng ở một góc bên ngoài khu nhà chờ đợi.

Khương Ninh ngồi trên thuyền cao su, chuyển bột sắn lên thuyền, còn dẫn theo Cola dạo một vòng bên ngoài.

Đến chỗ không người, cô thu toàn bộ bột sắn vào không gian, chuyển đúng số lượng gạo tấm trở ra, mới cùng chó trở về.

Cha con nhà họ Chung đang chờ, thấy gạo tấm được đưa về mừng đến mức không thể tả nổi.

Sau khi ngủ trưa dậy, cảm thấy mưa nhỏ đi rất nhiều

Khương Ninh cũng không vui vẻ, chân mày còn hơi nhăn lại, đoán chắc đợt lạnh cực hạn sắp đến rồi.

Đến lúc chạng vạng tối, mưa đã lâm râm, bầu trời dường như cũng sáng hơn.

Hơn ba tháng, lại có bao nhiêu người vì trận lụt tuyệt vọng này mà chết, hôm nay cuối cùng cũng tạnh mưa rồi.

Nhìn bầu trời bên ngoài, có người kích động hoan hô, sau này vẫn sẽ là thời đại hưng thịnh sầm uất, người thân bạn bè vẫn ở đây.

1803 cũng vui như vậy, nhưng tâm trạng lại nặng nề hơn người khác một chút: “A Ninh, cậu nói xem thật sự kết thúc rồi hả?”

Lúc bão kết thúc, bọn họ vô cùng vui mừng, cuối cùng lụt lại đến.

Mưa đã tạnh, thứ chờ đợi bọn họ sẽ là gì đây?

“Ai biết được.” Khương Ninh cũng phiền muộn, xoa tay nói: “Sao tôi lại có cảm giác có hơi lạnh nhỉ? Trời cũng vào đông rồi, chắc không khiến phương nam giống như đông bắc chứ?”

“Phì phì phì, cái miệng quạ đen này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận