Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 873 -

Chương 873 -

Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm dùng kính nhìn ban đêm, nhanh chóng bơi đến một chiếc thuyền đánh cá khác. Hai người vẫn dùng cách cũ, cất chiếc thuyền đánh cá đi.

Mười mấy tên quỷ Nhật lập tức bị không gian đá ra rồi rơi xuống biển.

Ngay lúc ấy, tiếng mắng chửi nổi lên bốn phía, nhưng tiếc là trong bóng tối chúng chẳng nhìn thấy rõ ai.

Quỷ Nhật bị đánh lén, túm được người đang giãy giụa bên cạnh là rút dao đâm qua.

Con dao đâm vào màu trắng đến khi rút ra lại màu đỏ, đâm mười mấy dao không ngừng nghỉ.

Mãi cho đến khi đối phương la hét rồi mắng “Bakayarou” thì tên đó mới biết rằng đã đâm người của mình.

Trời ạ, tên đó đã đâm người của mình.

Tuy nhiên, còn chưa tỉnh lại trong sự đau buồn và tự trách bản thân thì bả vai tên đó lại bị người khác túm lấy.

Con dao kia lại không hề do dự tiếp tục đâm vào trắng rút ra là đỏ.

Mặc kệ kẻ đó là ai, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Giết người dù sao cũng tốt hơn bị người khác giết.

Không phải chỉ duy nhất tên đó có cái suy nghĩ này.

Trong một thời gian ngắn, máu đã lan rộng trong nước, biến thành một vùng.

Tiếng kêu la hét thảm thiết trên biển đã quấy rầy bọn quỷ Nhật ở trên tàu vận chuyển.

Chúng rối rít bật đèn lên rồi chạy ra, phát hiện hai chiếc thuyền đánh cá đã biến mất.

"Baka!"

Đúng lúc chúng đang bị cảnh trước mắt dọa cho sợ và phải nghĩ cách cứu đồng bọn thì đột nhiên, những người sống sót trên tàu vận chuyển lại bắt đầu hành động.

Không biết ai đã dẫn đầu, bất ngờ có người lao đến, đẩy con quỷ Nhật đang đứng cạnh mạn thuyền xuống biển.

Có một thì sẽ có hai.

Có rất nhiều người đang nóng máu, liều mạng vật lộn, dù sao thì họ cũng chết, thôi thì cứ dùng mạng đẩy một cái.

Thế hệ đi trước đã không sợ đổ máu và hy sinh, thề đuổi bọn quỷ Nhật xâm lược ra khỏi đất nước thì bây giờ họ cũng có thể làm được như vậy.

Trong bóng tối, cuộc nổi dậy bắt đầu với tiếng súng mở màn…

Những tên quỷ Nhật trên biển muốn trèo lên, nhưng tiếc là tàu vận chuyển quá cao, chúng không thể nào trèo lên nổi.

"A…”

Trên mặt biển đen nhánh, tiếng la hét đột nhiên vang lên, hơn nữa càng ngày càng nhiều.

Cá mập!

Mùi máu thu hút cá mập.

Mấy chục con tụ tập lại thành một đàn xuất hiện, há chiếc miệng to như chậu máu nhắm vào bọn quỷ Nhật.

Khương Ninh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy, không ngờ lại không cần lãng phí một viên đạn nào.

Cá mập đến, biển khơi trở nên nguy hiểm hơn nghìn lần.

Khương Ninh vừa định kéo Hoắc Dực Thâm vào trong không gian thì đằng sau lưng đột nhiên xuất hiện một xoáy nước, lập tức cuốn lấy hai người…

Chết dở rồi, cô lại bị một con cá mập nuốt chửng!

Con cá mập này phải lớn thế nào mới có thể nuốt chửng hai người một lượt?

Ơ, hàm răng sắc bén đâu?

Khương Ninh ngỡ ngàng nhận ra mình và Hoắc Dực Thâm đã bị Lam Lam nuốt.

Ờm, nói thế nào nhỉ? Tình yêu đích thực à?

Những con cá mập điên cuồng cắn xé bọn quỷ Nhật rơi xuống nước, nhưng vẫn kiêng kị chị cả của đại dương. Bọn nó không dám tùy tiện khiêu chiến địa vị của cá voi xanh nên không hề tấn công lên.

Lam Lam bơi trở lại tàu ngầm, nhổ Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm ra, trong miệng phát ra tần số âm thanh rất cao.

Màng nhĩ Khương Ninh ù ù: "..."

Có thể flex một đời, cô và Hoắc Dực Thâm suýt chút nữa đã bị cá voi xanh nuốt chửng.

Cũng may là họ đang mặc bộ đồ lặn, nếu không thì đã bị nước miếng của Lam Lam dính lên khắp người.

Hoắc Dực Thâm nhìn Khương Ninh, thật sự không thể nói ra miệng được rằng - sở thích của cô rất đặc biệt. Cô thật sự không sợ bị Lam Lam nuốt vào trong bụng.

Trong tay của cô có không gian, nên trên mặt Khương lưu manh rất thờ ơ: "Nếu Lam Lam dám nuốt chửng em, em sẽ vào không gian lấy du thuyền ra, đến lúc đó cho dù em có phá nát bụng nó thì nó cũng đừng trách em.”

Lam Lam không hiểu tiếng người: "..." Cảm ơn cả nhà cô!

Bạn cần đăng nhập để bình luận