Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 661 -

Chương 661 -

Viện sĩ Lý có thể dùng cả đời mình cống hiến cho y học thật sự rất đau khổ khi nghĩ đến tác dụng phụ không bình thường của thuốc.

“Liều lượng thuốc quá lớn, sẽ vừa giết chết vi khuẩn, vừa làm tổn thương đến chức năng gan phổi, sau khi dùng thuốc bệnh nhân sẽ rất đau đớn, thời gian tu bổ cơ thể sẽ dài hơn, sức đề kháng cũng đối lập nhau rất nhiều, nghiêm trọng hơn sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể đoán trước được.”

Đây chỉ là dự đoán của viện sĩ Lý, còn cần thí nghiệm lâm sàng.

“Thầy, để em làm đi.” Mã Quang Niên ho khan một tiếng: “Em đã uống thuốc nhiều ngày như vậy rồi, vẫn không thấy rõ chuyển biến, nếu tiếp tục chữa trị sẽ chỉ lãng phía dược liệu, như vậy chẳng thà thử viên nén.”

Nếu thật sự thành công, thuốc có thể lập tức được đưa vào sản xuất hàng loạt.

Nếu không chịu nổi, chỉ có thể đổi cách khác.

Tóm lại, thời gian chính là sinh mạng.

Một người gánh vác sứ mạng trên vai, một người dùng mạng sống để thử thuốc, bầu không khí trong phòng thí nghiệm vô cùng bi tráng.

Khoảng thời gian này Khương Ninh thật sự bận đến mức chân không chạm đất, nhưng đi theo mấy vị chuyên gia già này cũng học được rất nhiều thứ mà trong sách không có, nhất là viện sĩ Lý bình thường gần gũi, nhưng Khương Ninh hỏi gì cũng biết, thậm chí kiến thức còn rất sâu dày.

Vì vậy cô bình tĩnh nói: “Viên nén có lực sát thương quá lớn, hay là mình giảm một nửa lượng thuốc đi, chia làm hai lần uống thử xem? Nếu thật sự không được thì áp dụng cách khác.”

Đừng thấy chuyện chia thuốc hai lần có vẻ đơn giản, nhưng trên thực tế khi sản xuất, lượng dược hao tổn sẽ nhiều hơn khi sản xuất trong một lần rất nhiều.

Như vậy tính ra, dược liệu bây giờ còn lâu mới đủ dùng.

Phải biết, không chỉ người sống sót ở thành phố Phượng và thành phố Quảng Đông đợi thuốc, thành phố Bằng và thành phố Huệ và vô số thành phố khác cũng đang chờ.

Trước mắt, thuốc ở Viện Nghiên cứu Khoa học ở thành phố Quảng Đông có hiệu quả tốt nhất, cho dù có chế được thuốc giải, cũng phải tiếp viện cho những thành phố khác.

Trong số các thành phố, chính phủ của thành phố Phượng gian xảo nhất, bọn họ nhắm vào hào quang của những người hảo tâm quyên thuốc, đặc biệt phái người canh giữ ở Viện Nghiên cứu Khoa học, phải chờ kéo thuốc thành phẩm đi.

Khương Ninh không muốn nhìn thấy viện sĩ Lý đã lớn tuổi mà còn phải mang theo gánh nặng đạo đức, cô lên tiếng đề nghị: “Thầy Lý, chúng ta có thể làm hai phương án, đến lúc đó để chính phủ lựa chọn là được rồi, có lẽ bọn họ sẽ phái người ra ngoài tìm thuốc nhỉ?”

Câu nói này như đánh thức người trong mộng, Mã Quang Niên rất ủng hộ: “Thầy ơi, hai loại thuốc quan trọng này rất khan hiếm, nhưng vẫn có người hảo tâm quyên tặng nhiều như vậy, có lẽ sẽ có những cách khác để tìm được mà?”

Sau khi bàn bạc xong, quyết định cả hai phương án đều đồng thời tiến hành.

Khương Ninh thân là học sinh trung y, tất nhiên sẽ không bỏ qua khâu chế thuốc, lấy cơ hội này để tập trung học tập.

Thuốc có ba phần độc, dược liệu cũng không thể tùy ý quyết định, giống như thạch tín vậy, dùng ít thì có thể trị bệnh, dùng nhiều thì sẽ thành độc.

Trong ba ngày tiếp theo, cuối cùng viện sĩ Lý cũng không chịu nổi, chỉ trong một lát đã ngủ mất.

Hoắc Dực Thâm rót trà nóng đặt ở bên cạnh, không quên phủ thêm cho ông ấy một cái áo khoác.

Viện Nghiên cứu Khoa học có rất nhiều dụng cụ bị hỏng, mọi người gặp vô vàn khó khăn, phải dùng cách rất xưa để bào chế phương thuốc của viện sĩ Lý, làm ra viên thuốc nén.

Mã Quang Niên không chút do dự, lập tức dùng một viên.

Chừng nửa tiếng sau, gan phổi vô cùng khó chịu, giống như có vô số con sâu đang điên cuồng cắn ông ấy.

Không muốn làm kinh động đến thầy, ông ấy cắn chặt khăn tay, đau đến mức lăn qua lộn lại trên mặt đất.

Đứt quãng trong hai tiếng đồng hồ, Mã Quang Niên giống như bị dao cùn cứa lấy, cả người ông ấy đổ mồ hôi lạnh, sắt mặt trắng như tờ.

Lúc này tối kỵ nhất là gặp gió, Khương Ninh cầm quần áo dài che lại cho ông ấy: “Thầy Mã, đừng để bị lạnh.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận