Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 969 -

Chương 969 -

Khương Ninh đứng từ xa nhìn họ, chợt nhớ đến Hán gian đánh tiên phong trong thanh xướng kịch, chẳng qua bây giờ đổi thành phiên bản quốc tế mà thôi.

Phát hiện là người phương Đông nên cử ba nhà đến dò xét.

Khương Ninh không khách khí: "Cút đi!"

Nghe vậy, ba người chẳng những không tức giận mà còn cao hứng.

Chậu rửa chân am hiểu kỹ năng ngoài xã hội, lại cúi đầu khom lưng, vô cùng lịch sự, chu đáo: "Hai vị, người đến là khách, chúng tôi chỉ muốn làm bạn."

Trong lòng củ sắn không mấy tự nhiên, đứng yên như chết, không nhúc nhích.

Đồ chua tỏ vẻ kiêu ngạo, cảm thấy cả thế giới đều thuộc về mình.

Tất cả đều là mấy thứ đáng ghét, Khương Ninh không chút khách khí: "Cút đi!"

Đồ chua tức giận muốn chết, đang định mở miệng chửi tục nhưng lại bị chậu rửa chân che chặt miệng lại: "Baka.” (1)

(1) Đồ ngu

(1) Đồ ngu

Củ sắn ở bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ: "Anh khiêm tốn lại chút, chúng ta tốt xấu gì cũng đều xuất thân từ giới văn hóa Nho giáo."

Đồ chua bất mãn nói: “Sibal, Khổng Tử là người nhà chúng tôi, bọn họ đã đạo văn còn ngông cuồng như vậy..."

Củ sắn không nói nên lời với tên ngu không não này: "Anh còn muốn hoàn thành nhiệm vụ mà anh cả giao không?"

Nhắc đến anh cả, lúc này đồ chua mới hậm hực không nói gì nữa.

Chậu rửa chân tiếp tục cúi lưng: "Các bạn người Hoa thân mến, chúng tôi đến đây với lòng chân thành. Tất cả đều là người phương Đông, trong thời điểm khó khăn này hẳn là nên đoàn kết với nhau để tồn tại."

Khương Ninh muốn cười: "Mấy người là ai, ở đâu?"

Chậu rửa chân cảm thấy có hi vọng nên tự hào giới thiệu: "Chúng tôi đến từ căn cứ liên hợp, muốn đoàn kết tất cả những người còn sống sót sau thiên tai trên toàn thế giới. Hiện tại đã có người từ 17 quốc gia may mắn còn sống."

Khương Ninh không muốn nghe mấy lời tô son trát phấn vô ích của anh ta: "Ai ở căn cứ cử đến?"

"Chúng tôi vì hòa bình, dân chủ, tự do, đoàn kết,..."

Khương Ninh không còn kiên nhẫn nữa: "Không nói thì mau cút!"

Sắc mặt chậu rửa chân đã khó coi, nhưng vẫn mỉm cười: “Là Đại bàng hói."

“Nếu gia nhập thì cần làm gì?"

Thấy tình thế đã xoay chuyển, chậu rửa chân rất mừng rỡ: “Các bạn phải chuyển đến căn cứ liên hợp ở, giao nộp tất cả vật tư và vũ khí, căn cứ sẽ tiến hành phân phối, tuyệt đối sẽ không bỏ đói các bạn."

"Ai phân phối?"

Chậu rửa chân dừng lại: "Đại bàng hói."

"Vào căn cứ thì có thịt ăn không?"

"Chỉ cần biểu hiện tốt là có thể có thịt."

"Bao lâu rồi anh chưa ăn thịt?"

Chậu rửa chân giật mình, không rõ cô có ý gì.

"Nhìn anh gầy thế này, ba Đại bàng hói đã bao lâu không cho miệng anh ăn thịt rồi?"

Chậu rửa chân rất tức giận, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống: "Bạn nói như vậy là có ý gì?"

"Chẳng phải anh vừa nói người phương Đông đang cố gắng sống sót sao? Mấy người liếm giày Đại bàng hói thế nào?"

Khương Ninh mỉm cười: "Ba anh mỗi ngày đều ăn thịt, ăn xong có cho anh liếm bát không? Hay là nếu ba người đánh nhau, tên nào thắng sẽ được liếm."

Chậu rửa chân tức giận siết chặt nắm đấm: "Đất liền đang chìm xuống, cả thế giới đều chìm nghỉm. Nào có gì để tranh chấp nữa, đều là người một nhà cả mà."

"Đều là người một nhà, thế sao các người không tự mình quyết định mà lại để cho Đại bàng hói định đoạt? Bọn họ cử các người đến đây, các người giống như chó lăn qua lăn lại vậy."

Nụ cười của chậu rửa chân dần dần đông cứng lại: "Nói vậy nghĩa là bạn không muốn tham gia vào căn cứ liên hợp?"

"Nếu mấy người muốn làm chó thì cứ việc, đừng lôi kéo chúng tôi vào." Khương Ninh lạnh lùng nhìn họ, cười nhạo nói: "Tôi không muốn thành con chó không xương đâu."

"Chết tiệt, mấy người mới là chó ấy!" Đồ chua nổ tung, xông về phía Khương Ninh, miệng phun đầy phân: "Mấy tên Trung Quốc các người đúng là, trong căn cứ cũng có vài tên như mấy người đấy. Đấy mới thật sự là heo chó, thả sang trái thì không dám hướng phải, cho ăn phân cũng chẳng dám động vào nước tiểu.

Mấy người là cái thá gì, hôm nay tới đây là để cho các người có mặt mũi, đừng có mà cho thể diện rồi mà không cần!”

Đúng, bọn họ không thể ngày nào cũng ăn thịt được, nhưng ít nhất thỉnh thoảng cũng sẽ có nồi lẩu quân đội.

Dù đều mò cùng một thùng nhưng những người Hoa trong căn cứ kia ngay cả cơ hội uống nước gạo cũng chẳng có.

Đều là người phương Đông, Trung Quốc dựa vào cái gì mà tài trí hơn người? Lừa mình dối người cả!

Bạn cần đăng nhập để bình luận