Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 265 -

Chương 265 -

Là người huấn luyện, Hoắc Dực Thâm có thể khống chế Cola một cách dễ dàng, nhưng anh lại nguyện ý bao dung cho nó.

Khương Ninh không kìm lòng được mà bật cười, cô đứng dậy gọi chú chó con về nhà: “Cola, đi thôi.”

Dù đã đi tới cạnh cửa nhưng Cola vẫn không quên quay đầu lại đe doạ người huấn luyện.

Hoắc - liên tục bị chó đe doạ - Dực Thâm: “…”

Phòng 1803 thay ca, ba người vác chăn về nhà, tầng 18 lại trở nên náo nhiệt.

Khương Ninh tặng họ ba mươi cân khoai tây chống rét.

Ba người dư dả lương thực nên cũng không nhận không, Trịnh Vỹ Lệ cũng nhét cho họ sáu cân thức ăn cho chó: “A Ninh ơi, mai chúng ta đi ăn thịt đi?”

Khương Ninh không dám nói ngày nào cô cũng ăn thịt, cô ăn cả món chay món mặn, nhưng không thể kể cho họ được.

“Được ạ, mọi người muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được, miễn là đủ chất béo.”

Trương Siêu mang về một ít xúc xích đông lạnh để anh Thâm nấu.

Nhưng Hoắc Dực Thâm bỗng thông báo một tin tức khiến người ta kinh ngạc: “Ngày mai tôi và A Ninh mời mọi người ăn cơm.”

Trịnh Vỹ Lệ khá ngạc nhiên, nhưng Lục Vũ phản ứng nhanh nhạy, anh ấy cười đầy xấu xa: “Được, tôi đã mong chờ bữa ăn này từ lâu rồi.”

Nói xong câu đó, Lục Vũ nhìn Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Khương Ninh nhíu mày, cô cảm thấy ánh mắt Lục Vũ nhìn hai người họ không được chính trực cho lắm. Nhưng thôi, mời thì cứ mời, dù sao hai người họ đã ở chung rồi, thế này vẫn tốt hơn là bị mọi người phát hiện mới thừa nhận.

Còn tương lai sau này thì ai mà biết được, cứ đi từng bước một thôi.

Cô vừa định đi về thì bị Lục Vũ tìm cớ đòi cô ở lại, sau khi Hoắc Dực Thâm rời khỏi phòng 1803, Lục Vũ đóng cửa lại và hỏi: “Hai người đi đến bước nào rồi?”

Khương Ninh im lặng, cậu cho rằng ai cũng tuỳ tiện giống cậu à?

Trịnh Vỹ Lệ đạp Lục Vũ một phát.

“Vợ ơi.” Lục - meo meo - Vũ ôm vợ mình không chịu buông tay.

Trịnh Vỹ Lệ ghét bỏ kiểu bám người của anh ấy: “A Ninh à, mắt nhìn người của em tốt hơn chị gấp trăm lần.”

Với tư cách là một người bạn, cô ấy chân thành chúc phúc cho Khương Ninh. Lần này Khương Ninh không chọn nhầm người, Hoắc Dực Thâm khá tốt, hai người họ là cặp đôi xứng tầm.

“Vợ ơi, em ghét bỏ anh hả?”

“Đúng vậy, lúc trước là do mắt em mù.”

Trịnh Vỹ Lệ và Lục Vũ lại bắt đầu phát cơm chó rồi, Khương Ninh chạy trốn nhanh hơn cả chó.

Trương - muốn mà không tránh được - Siêu: “…”

Rốt cuộc anh ấy đã làm sai cái gì vậy mà giờ phải ăn cơm chó thế này?

Ngày hôm sau, bọn họ liên hoan, món ăn gồm có xương sườn hầm khoai tây chống rét, chân heo nấu với đậu phộng đông lạnh và xúc xích xào bắp cải khô.

Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh công khai quan hệ, phòng 1083 không cần phải giả vờ nữa.

Lục Vũ nâng cốc: “Nào, chúc A Ninh yêu đương thuận lợi, anh Thâm sớm ngày được ôm người đẹp về nhà.”

Trương Siêu uống hơn hai ly rượu, lòng thấy say say: “Anh Thâm, mắt nhìn người của anh lợi hại thật. A Ninh là người giỏi kiếm tiền, giỏi đánh nhau, giỏi làm việc nhất cô nhi viện của chúng tôi. Anh đừng thấy mặt cô ấy lạnh lùng như vậy, thế nhưng tâm của cô ấy rất tốt, anh phải đối xử tốt với cô ấy đấy. Nếu có ngày nào đó anh phản bội cô ấy, tôi với Lục Vũ sẽ không tha cho anh đâu.”

Hoắc Dực Thâm gật đầu: “A Ninh rất tốt, tôi may mắn ba đời mới gặp được cô ấy.”

Khương Ninh lén lút chọc anh một cái.

Đừng khoe nữa, khoe khoang tình cảm thì “đi” nhanh lắm đó.

Hoắc Dực Thâm mỉm cười, anh gắp một miếng chân giò heo vào bát của cô.

Cola lập tức thò cái mặt chó đen đúa qua.

Hoắc Dực Thâm rất biết làm người, anh gắp cho nó hai miếng.

Chó con quan sát liên tục hơn một tháng, thấy anh cư xử trước sau như một, mà con sen cũng không ghét bỏ anh, Cola dần dần buông lỏng sự đề phòng. Bây giờ, nó không còn nhìn chằm chằm người huấn luyện nữa mà đổi sang kiểu kiểm tra ngẫu nhiên và giám sát theo thời gian.

Thi thoảng nó lại chơi đùa với Đậu Đậu, đưa cô bé xem đám thỏ và ngựa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận