Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 622 -

Chương 622 -

Nghỉ ngơi ba ngày, chú Quan gõ cửa bên ngoài, nói là ông cụ Dung cho mời.

Bước vào cửa lớn nhà họ Dung, thấy có mấy chiếc xe tải lớn đậu ở sân trước, trên xe tải chất đầy các thùng xăng bằng sắt.

Khương Ninh cũng không nhìn nhiều, liền đoán là nhiên liệu dành cho trực thăng.

Hai người được mời vào phòng làm việc, ông cụ Dung có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn luôn duy trì được phong độ, đưa tay về phía Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm: “Lần này thật sự là cảm ơn hai người.”

“Không cần cảm ơn, ông chỉ cần trả thù lao.” Khương Ninh bắt tay ông ta: “Tình hình của cậu ba như thế nào?”

Không nhắc đến còn đỡ, huyết áp đã lên chịu không nổi.

Ông cụ Dung vội vàng uống thuốc hạ huyết áp: “Nếu có lần sau, nó nhất định sẽ chết.”

Trực thăng đang ở trên sân thượng, có thể cất cánh bất cứ lúc nào.

Ông cụ Dung rất tán thưởng hai người trẻ tuổi này: “Có muốn tôi tìm người dạy hai người cách lái trực thăng không?”

“Không cần.” Hoắc Dực Thâm lịch sự từ chối: “Tôi biết lái.”

Ông cụ Dung kinh ngạc, ngay sau đó cười ha ha nói: “Hậu sinh khả úy, hai người thật đáng kinh ngạc.”

Sau khi bị bắt cóc, ông ta càng thêm chắc chắn rằng thân phận của hai người không hề đơn giản, ông ta thử thăm dò: “Hôm trước cục trưởng Lăng có đến đây nói rằng quân đội đã tìm thấy một hang động đá vôi trong núi sâu và giải cứu được vài con tin bị bắt cóc, nhưng trong số đó không có con trai của tôi. Ông ấy hỏi tôi làm thế nào tìm thấy và giải cứu được.”

Sao Khương Ninh có thể không biết ông ta đang thăm dò: “Không biết ông trả lời như thế nào?”

Cả đời tung hoành kinh doanh trên biển, ông cụ Dung giỏi nhất là quan sát sắc mặt đoán ý. Ông ta nhạy bén cảm nhận được cục trưởng Lăng có mối quan hệ đặc biệt với hai người bọn họ, nhưng mối quan hệ này dường như không phải như ông ta nghĩ lúc trước.

Cục trưởng Lăng đang thăm dò, lại như muốn chứng minh điều gì đó.

Ông cụ Dung nhất thời cũng không hiểu rõ, nhưng do tính tình cẩn thận từ trước đến nay nên ông ta không nói ra sự thật, chỉ nói rằng có một nhóm thợ săn tiền thưởng tìm thấy.

Về phần bọn họ làm sao tìm thấy được, dựa theo quy củ nên ông ấy cũng không hỏi đến.

Khi đối phương mang người về, ông ta trả thù lao theo thỏa thuận, việc này xem như đã giải quyết xong.

Bọn họ đều là cáo già ngàn năm, hết lần này đến lần khác cũng không có ai chiếm được ưu thế, như thế cũng không thể giải quyết được gì.

Đáng tiếc, ông cụ Dung cũng không nhìn ra manh mối từ trên mặt hai người trẻ tuổi.

Đều là người hiểu biết, vì thế ông ta quyết định không hỏi nữa, mà bảo chú Quan đưa hai người lên sân thượng.

Không ngờ rằng Hoắc Dực Thâm thật sự không nói dối, anh biết lái trực thăng.

Biết rõ các thiết bị trên trực thăng, biết giao diện vận hành, cánh quạt bắt đầu quay…

Đây chắc chắn là khoảnh khắc nổi bật của Hoắc Dực Thâm.

Khương Ninh suy nghĩ, chẳng lẽ đây là ông trời đang đền bù cho cô?

Cô đánh giá chiếc trực thăng, nhà họ Dung ra tay thì không có gì rẻ, cabin có thể chứa hơn mười người nên tương đối lớn, trị giá ít nhất cũng phải hai ba trăm triệu.

Đừng trách lòng người đen tối, nếu cậu ba nhà họ Dung bị bắt cóc thêm vài lần nữa, không chừng vị trí nhà giàu số một sẽ đổi cho cô ngồi.

Chiếc trực thăng chậm rãi cất cánh và dần dần biến mất trong bóng đêm.

Khương Ninh nhìn xuống mặt đất, trời mùa đông giá rét tối đen không nhìn thấy gì.

Hoắc Dực Thâm chú ý lái trực thăng: “Chúng ta nên dừng ở đâu đây?”

Lái được trực thăng là một chuyện, đỗ trực thăng lại là một chuyện khác.

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Tới nơi chúng ta tránh né trận động đất lần trước đi.”

Nơi này đủ rộng, hơn nữa lại rất hẻo lánh, nên khả năng có người là cực kỳ nhỏ.

Thành phố Phượng không lớn, huống chi tốc độ của trực thăng rất nhanh, chỉ một lúc đã đến đích.

Khương Ninh lấy kính viễn vọng ra quan sát phía đối diện, trong khi Hoắc Dực Thâm điều khiển trực thăng từ từ hạ cánh.

Sau khi hạ cánh an toàn, hai người không vội thu trực thăng vào, mà thay vào đó họ liên tục quan sát xung quanh bằng kính nhìn ban đêm. Chỉ khi xác thực không có nguy hiểm gì mới thu vào không gian và ngừng ở trên du thuyền.

Biển, đất và trời hòa quyện với nhau, thật là khiến người ta cảm thấy an toàn.

Đến không thành vấn đề, quay về mới là phiền phức.

Xét đến lý do an toàn, Khương Ninh lấy ra Cự Thú Lục Địa xẻ núi để dọn đường.

Nghĩ đến cậu ba nhà họ Dung còn đang thở thoi thóp, không sợ việc to tát chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, vì thế liền đeo mặt nạ vào, bảo đảm ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra.

Marauder lên đường, đất đai đang rung chuyển.

Khương Ninh lo lắng quả không sai, thành phố cổ đã trở thành thiên đường cho các thế lực tà ác, trong bóng đêm luôn có nguy hiểm rình rập.

Trong vòng nửa giờ sau khi lên đường, viên đạn đã bay về phía cửa kính xe…

Bạn cần đăng nhập để bình luận