Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1223 -

Chương 1223 -

Khương Ninh phải đi trực, Hoắc Dực Thâm cũng biết thân phận của Vu Nhân. Cho nên, vì để tránh nghi ngờ, anh cũng không ở lại trong phòng, mà đi vào phòng của mấy người Hoàng Mậu.

Khi thấy Vu Nhân lo lắng muốn rời đi, Khương Ninh trấn an nói: "Chị cứ yên tâm ở đó đi, anh ấy ngủ ở giường của mấy đội viên đi trực, không phiền gì đâu."

Sau khi ra khỏi nhà, cô còn không quên chào người phụ trách mấy người sống sót: "Cô ấy đã đỡ sốt cao rồi, nhưng vẫn hay bị sốt nhẹ, đã qua tình trạng nguy kịch, tạm thời ở lại chỗ tôi, nhưng đừng để ai biết."

Mười ngón tay cũng dài ngắn khác nhau, nhưng con người vẫn cứ luôn không lo thiếu mà sợ không công bằng, Khương Ninh không muốn vì như vậy mà gây ra những rắc rối không cần thiết.

Người phụ trách cũng hiểu: "Cảm ơn đồng chí Khương."

Sau vài ngày liên tục đi biển, tuy bọn họ cũng gặp phải sóng gió nhưng đều vượt qua an toàn.

Cách thành phố Phượng chỉ hơn hai trăm hải lý, tiểu đội đặc biệt chia thành hai đội, mấy người Hứa Khai Thái lái tàu ngầm đưa người sống sót về bờ. Còn nhóm người Hoắc Dực Thâm, Khương Ninh tiếp nhận nhiệm vụ mới, về cùng với tàu vận chuyển ở "phía sau".

Trước khi rời đi, Khương Ninh dặn dò Hứa Khai Thái, để nhiều người chăm sóc Vu Nhân hơn, cô ấy là con gái của thầy Vu.

Mọi người ngạc nhiên, chẳng trách Khương Ninh lại rất tốt bụng thế, còn bí mật chăm sóc riêng.

Bọn họ tỏ ý đã hiểu, chắc chắn sẽ chăm sóc Vu Nhân thật tốt, đảm bảo không để cô ấy mất một sợi tóc nào.

Đây là con gái của lãnh đạo, việc thăng chức của bản thân cũng là do ông ta quyết định.

Khương Ninh nhớ đến con chó ngốc mà Đại bàng hói nuôi, cho ăn gì nó cũng thấy ngon, vẫy đuôi rất nhiệt tình, đúng là ngay cả mặt mũi cũng không cần: "Phải dẫn A Ngốc về nữa."

Nói đến chó, các đội viên ngay lập tức tỉnh táo tinh thần.

Bọn họ đã mang về căn cứ một giống mới.

Tàu ngầm hạt nhân nổi lên, mấy người Khương Ninh ngồi lên hai chiếc thuyền tấn công rời đi.

Đến vùng biển không người, họ lại lấy tàu vận chuyển ra.

Mọi người lên tàu, trước tiên chạy vài vòng trên boong thuyền để duỗi người. Họ thật sự thấy ngột ngạt lắm rồi.

Sau khi ra mồ hôi, cả người đều thấy sảng khoái hơn hẳn.

Sau đó, bọn họ lại ra sức cần quét đồ ăn.

Tàu vận chuyển đi chậm nên mọi người cũng không vội về thành phố Phượng, cứ ngủ một giấc sâu trước đã.

Tiếp theo, bọn họ lại chơi mạt chược thêm hai ngày, rồi mới chậm rãi lái về cảng thành phố Phượng.

Chuyến đi này hơi lâu nhưng gặt hái được nhiều thành công.

Tàu vận chuyển bị quá tải nên di chuyển không an toàn lắm. Khương Ninh bỏ vật tư thu được từ mỏ dầu vào không gian, để sau này lấy ra góp cho đủ số lượng.

Từ đằng xa họ đã thấy cảng, mọi người reo hò sung sướng, cảm giác về nhà thật tuyệt.

Hoàng Mậu cầm ống nhòm trong tay, vui vẻ nói: "Đội trưởng Hoắc, chị Ninh, dãy núi ở thành phố Phượng dường như xanh tốt hơn rồi này."

"Đúng vậy, chúng ta đã rời đi được hơn ba tháng rồi."

Trước đây, cây dâu tằm, cây kim ngân cũng đã từng chịu đựng thời tiết khắc nghiệt cùng với những loại cây khác nữa. Bây giờ, chúng đều đang phát triển mạnh mẽ, không ngừng tỏa ra sức hấp dẫn mãnh liệt.

So với sa mạc hoang tàn, sống trong thành phố Phượng cùng với những vùng xanh mát thực sự rất hạnh phúc.

Tàu vận chuyển cập bến, đám người Khương Ninh ngồi ca nô vào bờ, họ cũng không quên chào hỏi quân nhân đang làm nhiệm vụ: "Mấy ngày trước có người sống sót đến đây hả?"

"Có, tổng cộng chia thành hai nhóm, một nhóm ba bốn trăm người, còn một nhóm do phó đội trưởng Hứa dẫn tới."

Những ngày họ rời đi đã có thêm một vài chiếc tàu ngầm Helios, cũng như những người sống sót nghe danh mà đến, tổng cộng khoảng hai trăm người.

Tóm lại, thành phố Phượng càng ngày càng tốt, số lượng người sống sót đến cũng ngày càng tăng.

Khương Ninh mong ngóng được trở về nhà, cô vừa mới ra khỏi bến tàu thì con chó đã lập tức lao đến.

Đồ đáng ghét này thực sự nhớ cô, ngày nào cũng bỏ mặc vợ mà ra bến tàu đợi.

Con chó phấn khích đến mức không ngừng đánh dấu, cố gắng nhảy lên người Khương Ninh.

Khương Ninh ngồi xuống ôm nó, hài lòng vuốt đầu con chó: "Cola."

Không biết ai đang giữ xe nên Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm dắt theo con chó bước vào thành phố.

Bạn cần đăng nhập để bình luận