Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1067 -

Chương 1067 -

Mùi trên người cậu ba nhà họ Dung thật sự rất hăng, Khương Ninh lấy bình nước nguội từ trong túi ra để gã ta rửa sạch mặt và tay.

Họ tìm chỗ để ngồi xuống, lúc này cậu ba nhà họ Dung mới nói ra cảnh ngộ của bản thân: "Tôi ra khơi tham gia nhiệm vụ tìm kiếm người sống sót, tàu chiến đến Bắc cực để sơ tán, ai ngờ trên đường về gặp phải bão to..."

Bọn họ may mắn sống sót nhưng bộ phận máy móc đã bị hư hao nên không thể chạy như bình thường được nữa, chuyện tệ hơn là cơn bão to đã làm cho dòng hải lưu thay đổi.

Vả lại đang là mùa xuân.

Hết cách rồi, cuối cùng chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

Họ trôi trên biển gần ba tháng, không ngờ vậy mà lại đến được châu Mỹ.

Không chỉ mỗi châu Mỹ mà còn có cả đội ngũ quân đội phía Nam đã tìm gã ta trăm ngàn lần trong giấc mơ.

Quân đội vừa lên bờ chưa được bao lâu, đang tích cực xây dựng căn cứ.

Thuyền trưởng nói cho gã ta về tọa độ Ngôi Nhà Mới, không biết vì lý do gì mà thủ trưởng không đến căn cứ Hoa Thành mà lại kiên định ở lại đây.

Thế nhưng bọn họ lại giúp đỡ rất nhiều, liên tục sửa tàu chiến và nhường nhiên liệu, còn biếu cả vật tư.

Cậu ba nhà họ Dung vốn là binh lính của căn cứ quân đội phía Nam, nhất là sau khi biết được tên căn cứ, gã ta xin phép được ở lại.

Cùng lúc đó, những người bằng lòng đi đến căn cứ Hoa Thành, căn cứ Phượng Thành cũng không hề ngăn cản.

"Chị, ngoại trừ tôi ra thì Phó thị trưởng Hà cũng ở lại.

Căn cứ Hoa Thành có điều kiện rất tốt, thế nhưng hai người họ vốn là dân của thành phố Phượng, nhưng càng có lòng trung thành với căn cứ quân đội phía Nam hơn.

Khương Ninh suy nghĩ, ngoại trừ lòng trung thành ra thì hẳn là gã ta còn muốn tìm kiếm người nhà.

Nếu người nhà họ Dung biết đến sự tồn tại của căn cứ Phượng Thành, đoán chừng họ cũng sẽ sang đây, cơ hội gặp lại sẽ lớn hơn.

Cô hỏi: "Đã tìm được ông cụ Dung chưa?"

Nhắc đến ông cụ Dung, trong chớp mắt vành mắt cậu ba nhà họ Dung ửng đỏ: "Ông cụ già, ông ấy..."

Trên thực tế, lựa chọn của gã ta là đúng.

Người nhà họ Dung thật sự đến rồi, nhưng cuối cùng vẫn không có ông cụ Dung.

Nhà họ Dung thịnh vượng đến mấy chục người, cuối cùng chỉ còn lại cậu cả và con gái của cậu hai.

Nửa năm trước bọn họ tìm đến đây.

Từng là nhà giàu nhất Hoa Hạ, là những người đi đầu trong giới kinh doanh của thành phố Phượng, cứ như thế mà thất bại ê chề khi thiên tai tận thế.

Thật ra đâu chỉ có mỗi họ.

Thiên tai đã hơn mười năm rồi, số người sống sót trên toàn thế giới ước chừng còn chưa được một phần trăm.

Trông ông cụ Dung hay cầm gậy đánh thế thôi nhưng thực tế ông lại cưng chiều đứa con quần là áo lụa này nhất.

Mà cậu ba nhà họ Dung tuy bướng bỉnh ngang ngạnh nhưng cũng gần gũi yêu mến ông cụ Dung nhất.

Con cháu muốn chăm nhưng người thân lại không đợi được.

Khương Ninh không biết nên an ủi gã ta như thế nào.

Cô thử chuyển đề tài: "Sao bây giờ cậu lại trồng trọt thế?"

Cậu ba nhà họ Dung giấu đi nỗi đau, cười nói: "Tôi đã đồng ý với ông già rồi, tôi sẽ bảo vệ nhà họ Dung, trồng trọt thì có sao, dù gì bây giờ tôi cũng là đội trưởng rồi, tôi cảm thấy vinh dự khi trồng trọt."

Nếu như là trước đây, đừng bảo là tay không cầm phân, gã ta còn chê cả kim cương ngọc bích.

Thế nhưng bây giờ không còn ông cụ nữa, gã ta phải dựa vào bản thân mình để kiếm sống, dùng đôi vai mình để nâng đỡ cả nhà.

Khương Ninh tiếp tục đổi chủ đề: "Phó thị trưởng Hà đâu?"

"Đi theo anh cả và cháu gái của tôi đến khu vườn ươm phía Đông rồi." Cậu ba nhà họ Dung giải thích: "Tôi sống trong doanh trại quân đội, ba người họ sống chung để dễ bề chăm sóc nhau."

Khương Ninh sụt sịt, tên quần là áo lụa này lột xác rồi.

"Chị, anh rể, hai người ở đâu vậy?"

Cậu ba nhà họ Dung hăng hái nói: "Mấy ngày nữa tôi được nghỉ rồi, khi đó tôi sang tìm hai người."

Hoắc Dực Thâm mở lời: "Chúng tôi vừa đến nên vẫn chưa có chỗ nghỉ lại, muốn xem thử tình hình của căn cứ trước đã rồi mới quyết định có ở lại hay không."

"Tình hình ở đây còn khó khăn lắm, tạm thời chưa có nhà nghỉ, thế nhưng công việc quản lý nghiêm ngặt nên an ninh trật tự cũng rất tốt."

Cậu ba nhà họ Dung không thể rời khỏi vị trí công tác quá lâu nên gã ta nói địa chỉ nhà: "Nếu mọi người không có chỗ nghỉ chân thì buổi tối đến chỗ này nhé, tôi nghĩ cách để dựng lều cho mọi người."

Bạn cần đăng nhập để bình luận