Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 797 -

Chương 797 -

Cố Đình Lâm trở lại, trông rất bình tĩnh và kiên quyết, nét mặt không hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Càng như vậy, Tống Nhã Linh càng trở nên khó chịu, nhưng bà ta vẫn đứng dậy mỉm cười chào hỏi: "Ông Cố về rồi à."

Cố Đình Lâm liếc nhìn bà ta, lạnh nhạt nói: "Ừm."

Tống Nhã Linh bước lên, muốn cầm lấy chiếc cặp trong tay ông ấy: "Chẳng mấy khi ông về nhà, muốn ăn gì? Tôi xuống bếp làm cho ông."

Cố Đình Lâm không trả lời mà chỉ nhìn gương mặt đang bị thương của Trần Nghiên Phỉ: "Nghiên Phỉ, cháu tránh mặt một chút, tôi có chuyện muốn nói với mẹ cháu."

Khuôn mặt vừa đau lại vừa sưng. Trần Nghiên Phỉ đang oán hận còn mải nghĩ xem nên giải quyết như thế nào thì nhìn thấy ánh mắt của Cố Đình Lâm, lời đến bên miệng lại không thể nào nói ra được.

Một loại khí thế vô hình ép cô ta đến mức không thể chống lại, nỗi sợ hãi từ trong xương tủy tràn ra, khiến cho cả người run rẩy.

Cô ta đứng dậy rồi trở về phòng, bất an đóng cửa lại.

Cố Đình Lâm ngồi xuống nói với Tống Nhã Linh: "Ngồi đi."

Tống Nhã Linh nghẹn họng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Ông có chuyện gì? Tan làm rồi mà cứ căng thẳng vậy.”

Cố Đình Lâm không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn bà ta.

Nhìn bà ta nhưng dường như lại thông qua bà ta nhìn thấy một người khác.

Một người phụ nữ hoạt bát nhiệt tình, dám yêu và ghét, không để ý áp lực từ xã hội, nói là dù trời có sập xuống cũng muốn gả cho ông ấy.

Ba mươi năm, mọi thứ thay đổi hoàn toàn.

Ánh mắt kiểu này cũng không phải là lần đầu tiên Tống Nhã Linh phải đối mặt với nó.

Bà ta rất ghét cái nhìn chằm chằm của ông ấy, cứ như bà ta là một người ác không từ thủ đoạn nào vậy.

Nhưng bà ta có thể làm gì, chỉ có thể tuyệt vọng níu kéo. Trước kia, lúc giận dỗi khi yêu nhau, bà ta luôn là người dỗ dành, nhưng lúc đó ông ấy rất dễ dỗ, bà ta chỉ cần kéo ống tay áo ông ấy rồi rưng rưng nước mắt là được.

Nhưng bây giờ ông ấy như tảng đá trong nhà xí vậy - vừa thối vừa cứng!

Cố Đình Lâm chậm rãi nói: "Tại sao bà phải làm như thế với con bé?"

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Tống Nhã Linh vẫn sợ hãi: "Ai cơ?"

Nhưng bà ta nhanh chóng phản ứng lại: "Ý ông là chuyện phát sinh trong trung tâm giao dịch hôm nay à? Trong này có hiểu lầm, đối phương từng có xích mích với Nghiên Phỉ, vẫn luôn ghi thù trong lòng…”

Cố Đình Lâm ngắt lời bà ta: "Khương Ninh rõ ràng cũng là con ruột bà, tại sao phải làm như vậy với con bé?"

Sắc mặt Tống Nhã Linh cứng đờ: "Ông Cố, ông đang nói gì vậy? Ông Cố, tôi chỉ có một đứa con gái là Nghiên Phỉ. Lúc sinh đứa bé kia ở nhà họ Trần thì ngay đêm vô tận, nó đã bị bọn côn đồ xông vào nhà giết chết. Tôi đã giải thích rồi, có lẽ là ông bận quá nên quên đấy.”

Cố Đình Lâm mở cặp sách ra, ném hai tập tài liệu đến trước mặt bà ta.

Tống Nhã Linh giả vờ bình tĩnh nhặt lên, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên đó, máu lập tức chảy ngược, đó là hai báo cáo xét nghiệm quan hệ ba con.

Một cái được làm trong đêm vô tận, là ngày mà bà ta đưa Nghiên Phỉ vào căn cứ.

Cái kia là làm cách đây không lâu, vào buổi tối ngày Khương Ninh đến thì đã lấy sợi tóc.

Khương Ninh và Cố Đình Lâm có mối quan hệ ba con là 99,999%, trong khi Trần Nghiên Phỉ không có quan hệ huyết thống gì với ông ấy cả.

Bộ não của Tống Nhã Linh cứ như sắp nổ tung, thậm chí ở căn cứ quân sự có thể chế tạo tàu ngầm, làm sao có thể không tiến hành xét nghiệm ADN được cơ chứ?

Nó chỉ không được công khai mà thôi.

Tay bà ta run rẩy không kiềm chế được, Tống Nhã Linh cảm thấy bà ta giống như một trò cười, bà ta nhìn thẳng vào ông ấy nói: “Nếu biết tôi lừa dối, tại sao bao nhiêu năm qua ông không vạch trần?”

Tại sao không vạch trần? Không phải Cố Đình Lâm không cân nhắc mà là cuối cùng vẫn lựa chọn chấp nhận.

Năm đó, ông ấy phải thực hiện một nhiệm vụ bí mật, kéo dài hơn một năm, từ trong cửu tử nhất sinh mới về được, vết thương còn chưa lành đã vội vàng chạy về thành phố Phượng để gặp bà ta, muốn thảo luận chuyện kết hôn và làm giấy chứng nhận.

Bà ta quả thật cũng đang chuẩn bị kết hôn, nhưng chú rể không phải ông ấy.

Trong một năm đó, nhà họ Tống xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng nghề nghiệp ông ấy quá đặc thù, không thể nào cùng bà ta vượt qua thăng trầm sóng gió.

Chuyện này khiến ông ấy rất áy náy, muốn sửa đổi để cứu vãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận