Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 411 -

Chương 411 -

Dọn đồ xong, trời cũng đã tối hẳn, Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh đi ra ngoài trả xe lần nữa.

Trời vừa tối, nhiệt độ cũng dần dần hạ xuống, cuối cùng cũng có thể hít thở thoải mái.

Phá hủy hai cánh cửa phòng cháy chữa cháy, hai người cùng nhau gắn vào cổng ra vào, dùng xích sắt khóa lại.

Hoắc Dực Thâm lắp máy báo động, khi có người cạy khóa thì sẽ rung lên, thanh âm của máy báo động sẽ phát ra âm thanh chói tai.

Hành lang trở thành nhà để xe, Hummer lái vào vừa đủ.

Không biết nhân phẩm của cư dân Áo Viên thế nào, huống hồ còn có Hà Thiên Minh như có hỏa nhãn kim tinh, trước khi không điều tra ra được gì thì tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Cất xe vào không gian, lại rút sạch xăng trong bình.

Hoắc Dực Thâm làm việc rất siêng năng, cả đêm lắp xong cửa thép không gỉ ở lối cầu thang, mở điện các loại, giúp người ta cảm giác vô cùng yên tâm.

Đừng thấy trời tối, nhưng không khí vẫn rất nóng, chó nằm dài trên đất, đầu lưỡi lè ra không cử động.

Đậu Đậu cũng vậy, ở ngay quạt điều hòa không khí nhưng vẫn đổ mồ hôi.

Không còn cách nào, chỉ đành để quạt chạy cả đêm để giữ mạng.

Ban công chưa lắp cửa thép không gỉ thủy tinh, chỉ cần quạt điều hòa không khí mở sẽ khiến rèm cửa sổ bay lên.

Hai người ngoan ngoãn chấp nhận, tốn thêm mấy giờ nữa để lắp cửa thép không gỉ và kính chống đạn, sau đó mới mở máy điều hòa.

Đến khi làm xong tất cả, đã là rạng sáng bốn giờ, không bao lâu nữa thì mặt trời lên.

Tắm xong, gió từ quạt điều hòa không khí thổi lạnh như băng, Khương Ninh mệt đến mức vừa nằm đã ngủ.

Hoắc Dực Thâm đắp cho cô tấm mền mỏng, tắt đèn nằm xuống.

Đến khi tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, ba người một chó ngồi ở trong phòng ăn đơn sơ, gộp bữa sáng và bữa trưa lại thành một.

Đậu Đậu không quên rửa bát lau bàn, ôm cỏ khô cho thỏ ở nhà bên cạnh.

Khương Ninh cũng không rảnh rỗi, tiếp tục dọn nhà.

Nhưng Hoắc Dực Thâm quá chịu khó, cô không tìm được bao nhiêu việc để làm.

Anh còn lấy thùng xuống lầu, đến giếng nước ở chỗ tòa nhà số hai để hứng nước.

Giếng nước bình thường sẽ khóa lại, bởi vì nước chảy khá chậm, cho nên mỗi dãy lầu đều dành thời gian ra để hứng nước.

Đến Hoắc Dực Thâm, có lẽ là vì hào quang của thần, nhân viên làm việc theo bản năng cho anh nhiều hơn một chút, nhưng cộng lại cũng không đến nửa thùng, hơn nữa còn đục ngầu.

“Thời tiết quỷ quái nóng chết người này, mực nước lại giảm rồi.”

Nhân viên làm việc vừa trách móc, vừa dạy Hoắc Dực Thâm cách lọc nước: “Trước tiên để nước lắng đọng trong hai giờ, sau đó rót vào chai Coca có cát lọc sạch…”

Sợ anh không biết làm, nhân viên làm việc còn cầm một cái bình lọc tự chế: “Hay là, anh lấy cái này nhé.”

Hoắc Dực Thâm từ chối, xách thùng nước trở về tòa nhà số năm.

Đừng thấy nước giếng không sạch sẽ, bên ngoài muốn lấy nước cũng không dễ dàng.

Tình trạng thiếu nước càng ngày càng nghiêm trọng, máy khoan giếng của tòa thị chính làm việc cả ngày lẫn đêm, máy móc bị mài mòn gây trở ngại cho công việc, chưa kể mấy linh kiện tốt một chút cũng hư, lại không có linh kiện thay thế, chỉ có thể tháo đầu này lắp đầu kia, đã có hơn phân nửa máy móc bị hư rồi.

Còn sót lại mấy cái máy vất vả chống đỡ, nhưng với tốc độ dò tìm này, đã không tìm được dòng nước sạch từ lâu rồi.

Giếng nước đục như nước phù sa, Khương Ninh cũng biết mực nước ở Áo Viên lại giảm xuống.

Không gian đúng là có nước, nhưng tài nguyên nước quá quý giá, Hoắc Dực Thâm không lấy hết, mà gọi Đậu Đậu đến, hướng dẫn cô bé kỹ năng để sinh tồn.

Lắng đọng nước, chế tạo bình lọc, lọc nước, nấu sôi…

Hoắc Dực Thâm dạy rất kỹ, ngày nào đó nếu chỉ còn mình Đậu Đậu, cô bé cũng có kỹ năng sinh tồn.

Ngày nào cũng ăn ngon uống ngon, nhưng Đậu Đậu không hề yếu ớt, luôn chăm chỉ học tập mấy thứ anh chị dạy cho, còn thường xuyên luyện tập.

Bạn cần đăng nhập để bình luận