Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 244 -

Chương 244 -

Ăn xong một nồi mì nóng hổi, cơ thể cứng ngắc của bọn họ mới dần ấm áp lại, Trương Siêu không khỏi cảm khái: “Tay nghề của A Ninh đúng là tốt nhất, đồ ăn bọn tớ ăn ở nhà ăn rất dở, ngay cả chút vị mặn cũng không có.”

“Hai người đi làm thế nào?”

Trương Siêu vươn tay băng bó: “Suýt chút nữa thì bọn này bỏ cả mạng rồi.”

Tám cân lương thực, đúng là không dễ kiếm.

Trương Siêu còn đỡ, dù sao anh ấy cũng đã lăn lộn ngoài xã hội, biết cuộc sống gian khổ khó khăn, đối với công việc này cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng Lục Vũ thì khác, anh ấy sống hai mươi năm cuộc đời, đây lần đầu chân chính bán mạng kiếm thức ăn.

Nếu không phải may mắn được phân đến cùng một tổ với Trương Siêu, thì có lẽ anh ấy đã sụp đổ.

Ba người đều làm ca đêm, nhưng Trịnh Vỹ Lệ được phân vào tổ khác, hai người chỉ có thể kiên trì, đoàn kết để sống sót.

Ban ngày vẫn ổn, tội phạm không quá ngông cuồng, bởi vì khi ra tay chúng vẫn thấy e ngại.

Thế nhưng trong màn đêm tối mù, một đám người bất thình lình nhảy ra từ đâu, cướp túi, cướp lương thực, cướp tiền lột quần áo.

Ngày thứ ba đi làm, hai người đuổi theo chặn đường bọn cướp bóc, vì không kịp đề phòng nên Lục Vũ đã bị chém một đao.

Nếu không nhờ trước đó anh ấy đã mặc đồ bảo hộ bằng thép màu, nếu không thì có lẽ cánh tay đã bị phế bỏ.

Không chỗ nào không có nguy hiểm, nhất là ngày các đơn vị phát lương, đó mới gọi là kinh hồn bạt vía.

Có người sơ ý, ỷ vào mình to lớn, vạm vỡ không sợ hãi e dè, mang lương thực rời đi mà chẳng đề phòng gì, mới ra khỏi đơn vị chưa được mấy bước, bị bọn đua xe cướp đến nỗi người bị kéo lê trên mặt băng mấy chục mét.

Cũng may mà mặt băng trơn, nếu là đường cái xi măng, thì hẳn anh ta đã bị kéo đến mức tàn tật cả người.

“Thức ăn của tôi, thức ăn của tôi!”

Người đàn ông cao lớn, vạm vỡ khóc như một đứa trẻ, nước mắt lập tức đông cứng.

Làm công việc tuần tra trị an, cứ như đang đánh liều mạng của mình.

Đương nhiên, công việc cũng có thu nhập ngoài dự đoán.

Chỉ cần không quá đáng, phía trên sẽ mắt nhắm mắt mở, dù sao tính nguy hiểm cũng rành rành ra đó.

Trương Siêu mở đệm chăn ra, để lộ thuốc lá, diêm, dây chuyền vàng, đồ hộp, và cả vài cân lương thực.

Lục Vũ và Trịnh Vỹ Lệ cũng có, cộng thêm số lương thực được phát, thu hoạch của tháng này khá phong phú.

Tài sản vượt ngoài dự đoán, toàn bộ đều là của bọn côn đồ.

Bọn họ hành hung làm điều ác gặp phải đội trị an đi tuần tra, nếu đánh không lại thì chạy, chạy không lại thì ném đồ, dụ đội tuần tra đi nhặt, để tranh thủ cơ hội chạy trốn, còn có đồ tìm được sau khi bọn họ bị bắt.

Nếu hiện trường có nạn nhân thì trả lại cho nạn nhân.

Còn đống tài sản không có chủ, thì ngầm hiểu không cần nói gì mà họ sẽ chia ra hết.

Ba người mới đến không có kinh nghiệm, thật thà nộp đồ lên, sau đó được người đi trước chỉ điểm vài câu mới biết được.

Vừa mới bắt đầu vẫn thấy cắn rứt lương tâm, nhưng sau khi phát hiện người chung quanh đều như vậy, lúc này họ mới dần dần nổi lên ý muốn.

Không có cách nào, nghề này thật sự quá nguy hiểm, không có chút lợi ích thì ai sẽ lấy mạng đi liều mạng.

Sinh tồn chính là như vậy, mèo có đạo của mèo, chó có đạo của chó, không có gì đáng chê trách.

Khương Ninh hỏi Trương Siêu: “Tay cậu làm sao vậy?”

“May mà tớ tránh nhanh, bằng không thì đã bị chặt đứt cả gân tay.”

Nửa năm nay thể lực anh ấy tăng nhanh, thường xuyên bị đấm mạnh cho nên phản ứng thần tốc, nếu là trước kia anh ấy chắc chắn không tránh được.

May mà anh ấy luôn mang theo thuốc bên mình, nên cũng cầm máu băng bó kịp thời, bằng không kiếm được mấy cân lương thực đó còn chưa đủ đóng tiền thuốc men.

Khương Ninh kiểm tra cho anh ấy, miệng vết thương không bị nhiễm trùng, đã bắt đầu kết vảy: “Nguy hiểm như vậy, các cậu còn định làm tiếp à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận