Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 460 -

Chương 460 -

“A…”

Những tiếng la hét nối tiếp nhau vang lên, mấy người liên tiếp ngã xuống.

Không sai, Khương Ninh đã điều chỉnh dòng điện đến mức tối đa, nhưng không chịu trách nhiệm bị điện giật chết hay bất tỉnh.

Bọn chúng nhanh chóng nhận ra công tắc điện, nên có kẻ muốn làm thang để leo lên tầng hai, còn có người tìm cọc gỗ tông cửa.

“Bùm, bùm, bùm.”

Đột nhiên phát hiện pháo hoa rực rỡ trên nóc tòa nhà số một.

Lại còn bắn mấy phát liền, nở rộ trong bầu trời đêm tối đen đưa tay lên không thấy năm ngón đặc biệt đẹp.

Đây là đồ trữ trong kho của Hà Thiên Minh, ông ấy đã thỏa thuận với các bộ phận liên quan, nếu liên tục bắn pháo hoa, chính là bị dân tị nạn bạo loạn tấn công, yêu cầu cứu viện khẩn cấp.

Hiện tại chính là thời điểm nguy hiểm!

Ông ấy đứng trên mái nhà nhìn thấy có hàng trăm người cuồn cuộn không ngừng bao vây tòa nhà số năm, khiến ông ấy lo lắng đến nỗi trán toàn là mồ hôi.

Đây là tổ chức có tính toán từ trước, một khi đột phá được tòa nhà số năm, tiếp theo sẽ nuốt chửng tòa nhà số một và ba, kết cục của các thành viên cũng có thể tưởng tượng được.

Trong khi pháo hoa đang nở rộ, ông ấy liên tục hét vào bộ đàm nhưng lại không hề có phản hồi.

Nhìn thấy pháo hoa, bọn côn đồ không hề khiếp sợ mà ngược lại còn nhanh chóng tông cửa.

Đêm nay chính là cơ hội tốt nhất, bọn chúng muốn hoàn toàn chiếm giữ Áo Viên trước khi quân đội tới.

Chúng tìm được những cọc gỗ cách nhiệt, dùng chúng đâm thật mạnh vào cửa.

Thấy đám người gần như tụ tập lại, Khương Ninh xốc tấm vải bạt chống nắng che đồ lên, lộ ra một máy phun và thùng phuy dầu hình trụ bằng sắt.

Hai trăm lít hỗn hợp dầu diesel và xăng, thuận tiện cho bọn cô.

Rút vòi phun co duỗi ra, Khương Ninh đứng trên sân thượng tầng bốn, đối mặt với đám người mênh mông đang tụ tập bên dưới, không chút do dự nhấn công tắc.

Cơn mưa xăng dầu như sương mù phun ra xa hơn mười mét như một chiếc quạt, từ trên trời rào rạt rơi xuống…

Không thể không nói tên xấu xí làm ăn buôn bán rất giữ chữ tín, chất lượng của bình phun rất tốt, tia phun rất đều.

Lần sau có gặp lại, phải khen ngợi hắn ta một chút mới được.

Chất lỏng lạnh lạnh rơi xuống mặt và trên người, đám côn đồ bên dưới đột nhiên sửng sốt, trời mưa à?

Không phải, sao cơn mưa này lại có mùi vị kỳ lạ thế nhỉ?

Mẹ kiếp, là xăng, mùi xăng!

Bọn chúng làm sao cũng không bao giờ ngờ rằng sẽ có xăng từ trên trời rơi xuống.

Bọn chúng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện có người ở trên lầu đang phun xăng.

“Xăng, là xăng, mau tránh ra!”

Có người hô to, mấy tên côn đồ tỉnh táo lại nhanh chóng lùi lại phía sau.

Nhưng không thành công, khi bọn chúng rút lui đến một khoảng cách an toàn thì cả người đã ướt đẫm xăng.

Khương Ninh tiếp tục phun, cố gắng xử lý công việc cho công bằng, để cho xăng có thể tưới đều hết mấy tên côn đồ, đỡ phải nói cô trọng bên này khinh bên kia.

Sau khi phun thùng xăng xong, cô ném vòi phun xuống, thắp một cây đuốc vừa lấy ra từ trong không gian, cười lạnh nhìn đầu người dày đặc dưới lầu nói: “Nào, đâm tiếp đi, sao lại không đụng tiếp đi?

Mấy trăm người đụng mãi cũng không mở được cửa, đúng thật là ngu ngốc, heo còn thông minh hơn bọn mày!”

Tên côn đồ bị sỉ nhục, mắng chửi Khương Ninh vô cùng thô tục, chào hỏi mười tám đời tổ tông nhà cô!

Không ngờ vừa mới mở miệng chửi vài câu, đột nhiên bị một mũi tên bắn vào tim, nhận cơm hộp ngay tại chỗ.

Sợ thu hút sự chú ý của quân đội và cảnh sát, Hoắc Dực Thâm không rút súng ra mà bắn ra mấy mũi tên, liên tiếp tiễn vài tên côn đồ, để cho chúng xuống đoàn tụ với tổ tiên.

Tính toán mấy ngày, xử lý nhân viên công tác, phát động một cuộc tấn công bạo lực quy mô lớn, ánh sáng ngày mới thắng lợi đã ở trước mặt bọn chúng, mỗi người trong bọn côn đồ đều hưng phấn như thể được tiêm máu gà.

Không ngờ còn chưa phá được cửa chung cư, đã bị phun xăng đầy người, hơn nữa đã chết mấy người.

Mẹ nó thật là xui xẻo mà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận