Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 165 -

Chương 165 -

Được biết là làm cho anh chó lớn, Trương Siêu và Lục Vũ liền thấy hào hứng.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy xe trượt tuyết, nhưng mà đã nhìn thấy nó qua hình rồi, mày mò vài cái có lẽ có thể làm ra được.

"Cola, mày giỏi thế, đến xe trượt tuyết mà cũng kéo được."

Mặt chó con ngạc nhiên: "......"

Xe trượt tuyết là gì?

Không thành vấn đề, chỉ cần con sen nghĩ nó biết thì chính là nó biết: "Gâu!"

Thấy trên mặt bàn có rất nhiều tấm panel (*) mỏng đã được cắt xong, Khương Ninh tò mò: "Mọi người dùng những thứ này để làm gì vậy?"

(*) 彩钢板 tấm panel: là tên gọi chung của một loại vật liệu xây dựng mới nhất hiện nay, panel là thuật ngữ được dùng trong lĩnh vực xây dựng, chỉ một loại vật liệu xây dựng mới có tác dụng cách âm, cách nhiệt cho công trình.

Lục Vũ khoe khoang nói: "Ninh Ninh, cô đoán xem."

"Không đoán.” Khương Ninh giơ nắm đấm lên: "Thành thật khai mau."

Trương Siêu mỉm cười giải thích: "Không phải bên ngoài có nhóm Hắc Ác vào chung cư thu lương thực bảo vệ sao, trong tay bọn họ có vũ khí, thân thể máu thịt của chúng ta làm sao có thể ngăn cản được, vì vậy tớ và Vũ đã thảo luận làm vài chiếc áo chống đạn."

Điều này quả thật khiến Khương Ninh mở mang tầm mắt, không ngờ rằng ý thức phòng bị nguy hiểm của bọn họ lại mạnh mẽ đến vậy, nhưng mà tấm panel sao có thể ngăn cản được đạn.

"Không phòng được nhưng cũng có thể làm giảm lực công kích, không chừng bị trúng đạn thật, chưa biết chừng còn có thể nhặt lại được một mạng."

"Hừ hừ hừ, đừng nói những lời xui xẻo thế.”

Nhìn bọn họ đang cố gắng mưu sinh, Khương Ninh không kiềm nổi vui mừng, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Được biết ngày mai cô sẽ đi chặt tre cùng Hoắc Dực Thâm, Trương Siêu và Lục Vũ cũng muốn giúp đỡ nhưng tình hình bây giờ còn nguy hiểm hơn trước, tầng 18 không những cần người ở lại canh giữ, với lại chỉ một mình Trịnh Vĩ Lệ sợ là không đủ.

"Mọi người yên tâm đi đi, cho dù là ai đến, muốn cướp vật tư của chúng ta, trừ khi bước qua xác của chúng mình."

Khương Ninh muốn nói đừng tỏ ra bi tráng đến thế, nhưng nếu tầng 18 thật sự bị phá vỡ, cho dù bọn họ muốn sống, đám người đó cũng không thể để lại người nào sống sót.

Trịnh Vĩ Lệ nói: "A Ninh, ngày mai em đi ra ngoài nhớ gõ cửa nhà bọn chị."

Sau khi tán gẫu vài câu, Khương Ninh trở về nhà của mình.

Dương Vĩ Thông và Tô Mộng Giao đều chết rồi, lấy ra ba món và một canh để chúc mừng, cũng không quên mở một lon bia dứa.

Miệng tấm tắc, nếu không phải cứ bám lấy cô ấy, thì đã mài giũa hai người này trong ngày tận thế, hời cho họ rồi!

Đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ, Khương Ninh ngủ một mạch đến sáng.

Nghĩ đến lời nói của Trịnh Vĩ Lệ, thế là cô đến gõ cửa phòng 1803.

Nhưng mà chỉ một đêm làm việc, quả thật đã làm được xe trượt tuyết, vì để tiện giảm nhẹ ma sát, chỉ là dùng ống nhôm hàn lại và hai đầu có độ cong, trông hơi giống chiếc thuyền.

Ngoài ra, Trịnh Vĩ Lệ còn cầm đến một chiếc áo thu.

Nói chính xác là hai chiếc, ở giữa kẹp tấm panel mỏng, sau đó dùng chỉ khâu lại.

Đừng nói, tay xách lên cũng có chút trọng lượng đấy.

Đặc biệt là vùng tim còn thêm vài tấm panel và khả năng chống công kích trong phút chốc được nâng cao không ít.

"A Ninh, bây giờ bên ngoài quá nguy hiểm, khi em đi ra ngoài thì mặc nó trên người, nếu thật sự gặp nguy hiểm còn có thể chặn được một chút."

Vốn dĩ muốn làm cho Cola một cái, nhưng không kịp thời gian.

Không cần vội, tầng 18 tất cả các thành viên đều có, chỉ là.... Không rõ kích thước của Hoắc Dực Thâm, Trịnh Vĩ Lệ có chút khó khăn: "Hay là em thử hỏi xem?"

"Tại sao lại là em hỏi?" Khương Ninh khó hiểu: “Chị trực tiếp mở lời là được."

Trịnh Vĩ Lệ: "......"

Không phải, người có con mắt sáng có ai không nhìn ra, có gì đâu mà phải giấu chứ!

Âm thanh của phòng 1801, Đậu Đậu dụi mắt đi ra: "Chị, chúng ta đi thôi."

Khương Ninh vội nên không hỏi, trở về phòng thay quần áo, rồi tìm vài cái dây da và dây thừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận