Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1130 -

Chương 1130 -

Đậu Đậu uống một cốc nước, ngồi cạnh Khương Ninh báo cáo về việc ở nông trường: “Chị dâu, em mới trồng hai mẫu cây dâu tằm non, dược liệu, cỏ lúa mì, 5 mẫu cây rau cải xanh, chỗ còn lại dùng để trồng khoai tây, cây bông, khoai lang và ngô. Tất cả đều đã nảy mầm, thu hoạch được một mẻ rau cải xanh, ngoại trừ những thứ chúng ta sử dụng cho riêng mình, tất cả đều được đổi thành điểm cộng tại căn cứ, sau đó có thể dùng để mua đất. Đợi cây dâu tằm lớn có thể mang ra trồng ngoài trời. Khoảng thời gian này khí hậu rất đẹp, những cây nông nghiệp khác cũng nảy mầm.”

Ngoài ra, 20 mẫu đấy ở nhà kính nhìn có vẻ nhiều, nhưng thật ra diện tích kia chỉ là muối bỏ bể, vậy nên phải nghĩ cách để thu hoạch nhiều hơn.

Vì vậy, Đậu Đậu đã nắm rõ chu kỳ sinh trưởng của cây trồng, cô bé đã trồng khoai lang đỏ, cây ngô, khoai tây và cây bông cùng một lúc, trồng xen kẽ với việc gieo giống rau cải xanh.

Chỉ cần kiểm soát được thì chắc chắn họ có thể thu được hai mẻ rau cải xanh.

Nói đến công việc của mình, ánh mắt Đậu Đậu sáng rực lên, nhưng cô bé cũng có chút vội vã bất an: “Chị dâu, em đã ra một quyết định mà không bàn bạc với anh chị.”

Khương Ninh bình tĩnh nói: “Quyết định gì?”

“Em bàn chuyện hợp tác nuôi giòi với xưởng thực phẩm, bọn họ đã vui vẻ đồng ý, nhưng yêu cầu cổ phần, nói có thể cung cấp đất đai và giòi, giúp chúng ta xây lều nuôi giống.”

Gia cầm còn sống làm chấn động cả căn cứ, khiến bọn họ nháo nhào từ trên xuống dưới.

Người may mắn sống sót chỉ biết ngưỡng mộ và đố kị, còn người thống trị căn cứ quân đội thì lại không thể ngồi mát ăn bát vàng.

Chỉ vì thân phận của Khương Ninh, 20 mẫu đất mô hình nhà kính và gia cầm sống các loại, không thu hút được sự chú ý của bọn họ thì mới là lạ.

Mà xưởng thực phẩm lệ thuộc vào quân đội, đối với họ mà nói đây là cơ hội rất tốt.

Khương Ninh nghĩ: “Em đã nói chuyện này với ba chị rồi sao?”

Đậu Đậu gật đầu: “Em hỏi bác Cố, bác ấy khá tán thành, nhưng cụ thể quân đội chiếm bao nhiêu cổ phần thì em phải tự đi thương lượng.”

Quân đội không phải thuộc về một mình Cố Đình Lâm.

Ngay từ khi kế hoạch tạo thần được triển khai, Khương Ninh đã nghĩ rằng sẽ có ngày này.

Cô không phản đối việc hợp tác với quân đội.

Dù là ai cầm quyền thì người dân bình thường cũng không thể suốt ngày ăn thịt mà phải để đội ngũ lãnh đạo ăn sương ăn gió.

Cơ cấu hệ thống này không thể tiếp tục và phát triển.

Dù quân đội không mở lời thì Khương Ninh cũng sẽ tìm cơ hội thúc đẩy hợp tác.

Một là ở vị trí hơn người khó tránh khỏi cô đơn, cô không muốn gây thù chuốc oán nhiều, trước khi tạo được thế lực, cô không muốn bị quân đội quét đi như quét lá rụng.

Cố Đình Lâm vẫn là thủ trưởng, việc nhờ quân đội không quá khó khăn, cho bọn họ số cổ phần nhất định, căn cứ cũng sẽ có thể phát triển nhanh chóng, tội gì mà không làm.

Cô mở miệng hỏi: “Quyết định tỉ lệ chưa?”

“Vẫn chưa, bọn họ nói muốn lấy một nửa, nhưng em thấy không được vượt quá 20%.”

“Đừng đồng ý vội, chị bàn với anh em đã rồi nói tiếp.”

Đậu Đậu quả thực đã kéo dài thời gian, lấy lý do là số lượng gia cầm quá ít.

Khó mà tưởng tượng được một người lại có thể có nhiều việc phải lo đến thế.

Khương Ninh quan tâm hỏi han: “Bận như thế em có mệt không?”

Mệt thì chắc chắn có mệt, nhưng Đậu Đậu thích cuộc sống như vậy, điều đó khiến cô bé cảm thấy mình cần thiết và được công nhận.

Không chỉ chủ nông trường, cả căn cứ, không nói quá, hầu hết mọi người ở căn cứ đều ôm hy vọng, đặc biệt là khi họ biết tương lai có thêm trang trại chăn nuôi, khát vọng sống lại bùng lên mạnh mẽ.

“May thay, anh Dung và Đình Đình đều giúp em rất nhiều.”

Nhắc tới hai người này, Khương Ninh không khỏi nhớ đến cậu ba nhà họ Dung, cô nhíu mày nói: “Cậu ba nhà họ Dung đâu?”

“Anh ta rất chăm chỉ, có mấy lần đến đón em và Đình Đình tan làm, lo lắng cho bọn em về khuya không an toàn.”

Không phải Đậu Đậu tự tin hay nghĩ nhiều, nhưng căn cứ có rất nhiều đàn ông…

Bạn cần đăng nhập để bình luận