Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 220 -

Chương 220 -

Hoắc Dực Thâm nhanh tay lẹ mắt, ấn tay Khương Ninh lại qua lớp áo, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đừng xúc động.

Thấy ánh mắt Cục trưởng Lăng quét tới, Khương Ninh hít sâu một hơi lấy ra một viên kẹo cao su, từ từ nhai.

Ngay lúc cô gái lộ ra nụ cười đắc ý, con chó tung người nhào lên người cô ta…

“A!”

Cô gái bất ngờ không kịp đề phòng, nặng nề té trên mặt băng.

Con chó nâng chân phải phía sau lên, tè lên mặt cô ta…

Mặt đầy nước tiểu, cho dù nước có nóng đến đâu cũng bị đóng băng trong nháy mắt, cô gái không ngừng thét chói tai!

Cục trưởng Lăng bị hành động của con chó này làm hoảng sợ đến muốn rớt cằm: “...”

Cola đi từng bước dài, tung người nhào về phía Khương Ninh.

Khương Ninh đưa tay, vững vàng ôm lấy con chó đang “ư ư ư”.

Chân dùng sức ôm lấy cổ con sen, không thèm nhìn cô gái kia một cái: Khốn khiếp, muốn tè lên cô ta lâu lắm rồi!

Cô gái kia bị nước tiểu bắn đầy mặt, đám đồng bọn kinh sợ lại ngại mùi trên người cô ta quá nặng, rối rít lui về phía sau mấy bước, không ai tiến đến giúp đỡ cô ta.

Cô gái vội vàng lau nước tiểu chó bị đông lạnh, trong lòng vừa tức giận vừa xấu hổ, hận không thể đào lỗ chui xuống, cô ta lại bị Ngưu Ngưu đùa giỡn.

Cô ta oán độc nhìn về phía con chó, đâu còn vẻ nhu tình của một con sen nữa.

Cô ta không cam lòng, muốn đoạt lại chó lần nữa, ai ngờ Cục trưởng Lăng lại lên tiếng: “Được rồi, chó thuộc về cô gái này, còn các người nếu còn tranh cãi vô lý nữa thì đến Tây Sơn đào đá hết đi.”

Tuy nói thiên tai ăn thịt chó để bảo vệ tính mạng cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng chó là người bạn trung thành nhất của loài người, hơn nữa đây không phải là chó bình thường, ông ấy từng tiếp xúc với chó cảnh sát rồi, không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.

Người đứng đầu của bên cô gái kia không cam lòng, không ngờ Khương Ninh lại lạnh lùng lên tiếng: “Ai còn định nhắm đến nó, tôi lấy mạng kẻ đó!”

Lời này, mang theo sát khí.

Cô gái không phục, nhìn về phía chú cảnh sát, hy vọng ông ấy có thể đứng ra làm chủ.

Chó thật sự là của cô ta, cô ta tuyệt đối có quyền xử lý.

Ai ngờ cục trưởng Lăng đứng im nói: “Nếu các người không muốn đi, vậy xe chở tù nhân đi đào than đá còn chưa đi xa, tôi có thể bảo bọn họ quay lại.”

Được rồi, cảnh sát làm việc thật không công bằng.

Nhưng tay chân cả đám đều co rúm, vừa nãy cảnh sát bọn họ còn bắn chết hơn ba trăm người, bây giờ cũng không thể so với giai đoạn trước tận thế, luật pháp đã không còn hoàn thiện, xử lý phạm nhân như thế nào hoàn toàn dựa vào bọn họ định đoạt.

Cuối cùng, chỉ đành hậm hức rời đi.

Cô gái quay đầu, nhìn về phía con chó trong ngực Khương Ninh, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Đã từng, trong lòng trong mắt Ngưu Ngưu chỉ có cô ta, thậm chí còn không màng tính mạng bảo vệ cô ta, hôm nay ánh mắt kia lạnh lùng không có chút ấm áp nào.

Cô ta cũng không biết, tại sao lại đến mức như hôm nay, cuối cùng nó trở thành chó của người khác.

Khoảnh khắc nó nhào đến, cô ta cảm nhận được sát ý, cuối cùng chỉ là tư thế tè lên, có lẽ thế này đã là chút tình cảm sau cùng của nó rồi.

Trong lòng khổ sở, khóe mắt cô gái chảy nước mắt.

Hôm nay nếu không phải vì thiên tai đáng chết, cô ta cần gì phải nhắm đến nó chứ.

Cũng tốt, dù sao cô ta cũng nợ nó.

Bây giờ nó tìm được chủ nhân mới, tốt, tốt lắm…

Cô gái như người mất hồn, không nhớ ra từ khi nào mình đã không còn là mình nữa.

Hình như, chính là lúc vứt bỏ Ngưu Ngưu.

Không so sánh sẽ không đau thương, Cola không ngờ sẽ gặp lại con sen trước kia, cũng không ngờ cô ta muốn làm thịt nó.

Nó nhanh chóng ôm lấy con sen hiện tại không buông tay: “Ư ư ư…”

Đứa nhỏ hơn ba mươi ký tủi thân trong lòng quá.

Cục trưởng Lăng muốn xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã quay trở lại, gương mặt lộ ra ý cười: “Con chó này rất thông minh, là chó cảnh sát sao?”

Khương Ninh an ủi con chó đang không có cảm giác an toàn, cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Cục trưởng Lăng: “Không phải, chỉ là từng được huấn luyện thôi.”

“Có hứng thú đến đồn cảnh sát không?” Cục trưởng Lăng muốn làm thân với nhóm người này, những người trẻ này vừa nhìn đã biết không hề bình thường: “Đại đội trị an không những thiếu người, mà cũng thiếu con chó giống như nó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận