Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 408 -

Chương 408 -

Câu trả lời của Hà Thiên Minh khiến Khương Ninh có hơi kinh ngạc, không ngờ sau khi trải qua những mâu thuẫn thế này, ông ấy vẫn muốn lấy đức báo oán.

Đây đúng là một cách hay, dù sao thôn dân đều là những người ở dưới đáy tìm cách sống sót, tranh đấu như vậy cũng vì tìm tài nguyên để sống, cũng không thể giống như thế lực xã hội đen, làm gì cũng giơ súng lên.

Hơn nữa, Hà Thiên Minh gặp phải nguy hiểm cũng xông lên đầu tiên, không lợi dụng chức trách của mình để hô hào vô ích.

Có lẽ vì vậy mà cư dân Áo Viên mới nghe theo sự quản lý của ông ấy.

Thấy bọn họ không lên tiếng, Hà Thiên Minh cho rằng hai người đang do dự, vì vậy tích cực nói thêm: “Không ngờ hai người lại giỏi như vậy, hơn nữa hôm nay còn giúp được một việc lớn, hay là thế này đi, tiền thuê phòng có thể ưu đãi, một tháng chỉ lấy năm cân hoa màu, khoai lang đỏ hoặc khoai tây đều được, hai người thấy thế nào?”

Vậy thì quá rẻ rồi, phải biết mỗi ngày Áo Viên còn được chia nước, bọn họ còn tìm được pin năng lượng mặt trời có thể phát điện, ngày nào cũng có thể thay phiên sạc điện, thuận tiện cho cư dân lấy đèn pin hoặc máy thu thanh.

Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh liếc nhau một cái, Khương Ninh mới lên tiếng: “Đội trưởng Hà, mặc dù tôi là sinh viên trường y, nhưng chỉ hiểu sơ về y thuật, không có thuốc cũng chẳng có máy, thật sự không dám xem bệnh cho người ta, nếu không sẽ rất phiền phức.

Mỗi tháng chúng tôi đóng hai mươi cân hoa màu xem như là tiền thuê phòng, mỗi ngày cũng cử ra người tuần tra, nhưng chúng tôi không có thói quen ở cùng người khác, muốn sống một mình ở tòa nhà số năm, chú xem có được không?”

“Tòa nhà số năm?” Hà Thiên Minh kinh ngạc: “Ở đó chỉ có phôi, chưa kịp lắp ráp gì cả.”

“Không sao, chúng tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.” Khương Ninh nói ra yêu cầu: “Nhưng mà, tôi hy vọng trước khi các tòa nhà đều được ở hết, thì tòa nhà số năm không thể cho ai vào ở.”

Đương nhiên, Hà Thiên Minh không nghĩ đến loại yêu cầu này.

Ông ấy không đồng ý ngay, suy nghĩ một hồi mới nói: “Có thể cho hai người ở hết cả một tòa nhà số năm, nhưng tôi vẫn mong muốn cậu Hoắc có thể dạy cho người trong khu nhà chút kỹ thuật phòng thân.

Người ta nói người nhiều sức mạnh lớn, tương lai nếu có gặp nguy hiểm, bọn họ chẳng những có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ Áo Viên được tốt hơn, hai người thấy đúng chứ?

Không chiếm của hai người nhiều thời gian đâu, cậu Hoắc không cần tham gia tuần tra, đến lúc đó đến chỗ nhà mẫu dạy mọi người là được.”

Khương Ninh cũng nhượng bộ: “Ba ngày dạy một lần được chứ?”

Nếu muốn tạo hình tượng là thần, phải cách xa bọn họ một chút, gần quá rất dễ bị kéo xuống thần đàn.

Khoảng cách quá gần, cư dân sẽ tìm cơ hội nói ra yêu cầu này nọ thì làm sao giờ?

Giữ khoảng cách, mới có thể có cảnh giác, vui vẻ sống chung một năm, đến khi khu thành phố mới xây xong thì rời đi.

“Không thành vấn đề.” Hà Thiên Minh bắt tay với hai người, mỉm cười nói: “Hoan nghênh mọi người gia nhập khu nhà Áo Viên.”

Đồng thời cũng không quên nhắc nhở: “Phòng thô có vật liệu để sửa, cũng không biết có hư không, hai người có thể dùng thì cứ dùng, nếu không được thì nghĩ cách. Nếu cần giúp, lúc nào cũng có thể nói với tôi.”

Mời người làm việc thì phải có lương thực, nhưng hôm nay hai người còn chưa trở thành cư dân Áo Viên đã ra tay giúp đỡ, ông ấy có thể ra mặt nhờ cư dân giúp sửa chữa miễn phí, xem như là lời cảm ơn.

Khương Ninh nói cảm ơn: “Được, đến lúc đó lại tính tiếp.”

Hà Thiên Minh thông báo với hai người: “Pin mặt trời gắn ở sân thượng tòa nhà số một, mỗi một tòa sẽ thay phiên một ngày sạc điện, hai người xếp chung một chỗ với tòa số ba đi, ngày mai là đến lượt rồi đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận