Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 930 -

Chương 930 -

Trong thời gian làm việc này, anh đã tiếp xúc với rất nhiều người may mắn còn sống sót, phần lớn bọn họ đều gầy trơ xương, nhưng lúc xuống thuyền thì ai cũng mang theo rất nhiều đồ đạc.

Cũng có người mang rất ít đồ, nhưng rất hiếm.

Dù sao đó cũng là chạy trốn, ai lại không mang gia sản đi theo, quần áo chăn màn lương thực các thứ.

Ngoài đồ của mình, nhiều người còn cướp luôn cả hành lý của người đã khuất.

Người già hoặc trẻ em khó sống sót trong thiên tai, nhưng trong một con thuyền thì dù sao cũng vẫn có người nhà.

Những người may mắn còn sống sót trên con thuyền này cũng gầy, nhưng trông vẫn tốt hơn nhiều so với hầu hết những người may mắn còn sống sót vừa mới lên bờ mà Hoắc Dực Thâm đã tiếp xúc.

Trôi dạt lâu như vậy nhưng những người may mắn còn sống sót vẫn còn thịt trên người, chứng tỏ thức ăn trên tàu vẫn ổn nhưng hành lý họ mang lên tàu lại trống rỗng.

Tất nhiên, không loại trừ khả năng bọn họ đã để lại trên tàu.

Nhưng sóng gió trên biển lớn như vậy, họ không sợ sóng gió ập vào làm ướt, hoặc tàu bị lật sao?

Hai người đứng bên cạnh trao đổi bằng ánh mắt, đột nhiên có một người may mắn còn sống sót bị vấp chân ngã, Hoắc Dực Thâm nhanh mắt nhanh tay đỡ dậy.

Là đàn ông, khoảng bốn mươi tuổi.

Ông ta vội vàng cảm ơn.

Đợi người kia đi rồi thì mặt Hoắc Dực Thâm tối sầm.

Vừa nãy khi đỡ người kia, anh đã nhân cơ hội bóp vào gói đồ của người đàn ông, bên trong không có nhiều thứ nhưng lại có một vật rất cứng, cảm giác giống như dao chặt.

Những người may mắn còn sống sót liên tục lên bờ, cảm giác của hai người càng ngày càng không ổn.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người chen lên bến tàu tìm Tưởng Quan Sơn, nói ra những nghi ngờ trong lòng.

Nói thế nào nhỉ, dù sao cũng chỉ là nghi ngờ, hơn nữa vừa nãy họ cũng đã thử rồi.

Còn chuyện giấu dao chặt trong túi, người may mắn còn sống sót nào mà không giấu vài món vũ khí để bảo vệ mạng sống.

Còn chuyện họ gầy hay không thì biết đâu người ta lại có nhiều vật tư.

Ngoài mấy đứa con lai, những người khác đều có khuôn mặt của người Hoa, có người nói giọng phổ thông, cũng có người nói giọng địa phương.

Sóng gió đến bất chợt nên khó phán đoán ngay được.

Nhưng Tưởng Quan Sơn quả là người tinh ranh, trong lòng ông ta cũng đã để ý, ra lệnh cho bảo vệ bí mật điều một nhóm quân nhân đến.

Hơn một trăm người lên bờ, rất nhanh đã được đưa đến khu vực hoạt động trong nhà.

Có một người bịt trán đi tới: "Xin hỏi bệnh viện ở đâu, trán tôi chảy máu rồi."

Bàn tay bịt chặt vết thương nhuốm máu, trông khá nghiêm trọng.

Tưởng Quan Sơn vừa định nói rằng hiện trường có bác sĩ, nhưng nghĩ lại bèn vội vàng ra hiệu cho Khương Ninh: "Tiểu Khương, chồng cô không phải đang làm việc ở bệnh viện sao, tôi nhớ hai người ở khu tập thể của bệnh viện. Hay thế này, cô đưa đồng chí này đến bệnh viện băng bó, tốt nhất là đừng để lại di chứng lớn."

Nghe nói có thể đến bệnh viện, mấy người bị thương khác cũng tìm đến.

Có người bị đập vào trán, có người bị trẹo chân khi thuyền lắc lư, có người thì thấy tim đập nhanh, khó chịu, tổng cộng có tám người.

Khương Ninh gật đầu đồng ý: "Được, vừa hay tôi phải về bệnh viện, vậy tôi dẫn mọi người đi cùng nhé."

Nói xong, cô vẫy tay với Hoắc Dực Thâm: "Chúng ta về thôi."

Cô đi ra ngoài, vừa đi vừa trò chuyện với những người bị thương: "Mọi người đến từ đâu?"

Một người trong số họ hỏi ngược lại: "Cô thì sao?"

"Tôi là người ở gần Thượng Hải."

"Tôi đến từ Yamashiro."

"Tôi là người thành phố Quảng Đông."

Từng người báo, nhưng không có người Thượng Hải nào.

Khương Ninh nhìn người đàn ông tự xưng là người thành phố Quảng Đông, mỉm cười: "Anh tởm thật đấy*."

*Nguyên văn ở đây là 条粉肠 - lòng non, đây là câu mà người Quảng Đông thường dùng để mắng một số tên khốn vô lại bẩn thỉu và bẩn thỉu vì khi heo con trở thành lợn sữa quay thì trong ruột thường sẽ có phân.

Cô nói bằng tiếng địa phương của thành phố Quảng Đông, người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó đáp: "À, lòng non ăn rất ngon."

Ngay sau đó, anh ta lại hỏi: "Cô biết tiếng Quảng Đông à?"

"Tôi biết một chút, trước đây tôi đã học vài câu trên video."

Ha ha, đúng là lòng non, nếu ai hiểu thì sẽ hiểu ngay.

Khương Ninh không nói gì nữa, cùng Hoắc Dực Thâm đưa họ đến bệnh viện.

Tên xấu xí và cậu ba nhà họ Dung đi bên cạnh, vừa đi vừa nói chuyện lo lắng không thể về nhà: "Cái thời tiết chết tiệt này, hại chúng ta có nhà mà không thể về được..."

Bệnh viện không xa nên họ chỉ mất vài phút là có thể đến nơi.

Giờ cũng đã là buổi tối, không có nhân viên y tế nào làm việc.

Khương Ninh chào hỏi: "Mọi người đợi một chút, tôi đến khu tập thể ở phía sau gọi bác sĩ."

Bốn người cùng nhau rời đi, vừa đi vừa trò chuyện rất thoải mái.

Những người may mắn còn sống sót đang đứng tại chỗ chờ điều trị bèn trao đổi qua ánh mắt, đột nhiên bọn họ rút dao chặt từ trong túi ra, lao nhanh về phía nhóm Khương Ninh...

Bạn cần đăng nhập để bình luận