Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 801 -

Chương 801 -

Ra khỏi ban điều tra tranh chấp, trên đường trở về sân độc lập ở khu B, Khương Ninh vẫn không nói câu gì.

Trên mặt cô cũng không có bất kì một hiểu hiện nào, nhưng ngay cả chó con cũng thấy được cảm xúc thất thường của cô chứ đừng nói đến hai anh em nhà Hoắc Dực Thâm.

Ai cũng là người có mắt nhìn nên khi biết được Tống Nhã Linh là vợ của thủ trưởng thì cuối cùng thân thế của Khương Ninh cũng được tiết lộ.

Nhất là khi Tống Nhã Linh lại phối hợp với Trần Nghiên Phỉ định gây rối để Khương Ninh chết dưới họng súng của quân nhân.

Khi sinh ra cô đã bị bỏ rơi, có thể nói ba mẹ ích kỷ và máu lạnh.

Không có sự ràng buộc tình cảm, cứ không có quan hệ gì với nhau đến già là được.

Nhưng khi bà ta và Trần Nghiên Phỉ bí mật kết hợp với nhau để giết Khương Ninh thì đâu chỉ còn là ích kỷ máu lạnh, mà là còn không bằng cả lũ súc sinh heo chó.

Cho dù Khương Ninh không nhận Tống Nhã Linh thì cũng không có nghĩa cô là một cỗ máy vô cảm.

Cô là một con người, một người sống, lúc vui sẽ cười, lúc buồn sẽ khóc.

Sự máu lạnh và bạo hành của gia đình bác cả vẫn để lại bóng ma tâm lý không thể xóa bỏ hoàn toàn cho Đậu Đậu.

Thế mà mẹ ruột của Khương Ninh lại muốn giết cô, dù hai người không có thù oán sâu nặng gì. Tống Nhã Linh làm vậy chỉ để bảo vệ lời nói dối và lợi ích của mình.

Vào lúc này, việc hai người một chó có thể làm chính là bầu bạn và bảo vệ cô.

Về đến nhà, Khương Ninh vào phòng tắm trong phòng ngủ tắm rửa, tiếng nước chảy rào rào.

Buổi trưa không ăn cơm mà giờ trời đã tối, cho nên Hoắc Dực Thâm bảo Đậu Đậu đi nấu cơm, đừng để con chó bị đói.

Anh cũng đi vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Hoắc Dực Thâm cầm áo ngủ, mở cửa phòng tắm đi vào.

Anh ôm Khương Ninh từ phía sau, khẽ nói: "Buồn lắm à?"

"Không.”

Cô không buồn, nhưng vẫn có cảm xúc, không phải tức giận hay đau đớn, mà giống như trầm cảm không thể nào phát ra được. Điều này khiến cô có một sự thôi thúc khó hiểu là đi làm bánh bao nhân thịt

Hoắc Dực Thâm có thể cảm nhận được sự ức chế của cô, đôi môi ấm áp dán chặt vào chiếc cổ trắng nõn của cô: "Làm không?"

Khương Ninh không chút do dự: "Ừm."

Hoắc Dực Thâm cúi đầu muốn hôn cô nhưng lại bị Khương Ninh đẩy ra: "Tắm trước đi."

Cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong trống trơn không còn người.

Không biết qua bao lâu, gương mặt Khương Ninh đỏ bừng, đi ra khỏi không gian, thở dốc một lúc lâu mới lắng xuống, không lâu sau đã mệt mỏi nằm ngủ.

Bây giờ thì không còn gì phải suy nghĩ nữa, kể cả trời có sập xuống thì cô cũng không có sức mà bò dậy.

Tuy nhiên, tinh thần của Hoắc Dực Thâm lại rất tốt, anh cúi xuống hôn lên trán cô, thì thầm an ủi: "Ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại mọi chuyện đều sẽ qua. Dù có bất kỳ điều gì xảy ra, anh cũng sẽ ở bên em cùng nhau đối mặt.”

Anh đắp kín chăn cho cô rồi mở cửa đi ăn cơm tối.

Thức ăn do Đậu Đậu làm đã nguội từ lâu rồi, Hoắc Dực Thâm cầm lấy đặt lên bếp hâm nóng.

Con chó đi đến, ngửa đầu nhìn anh.

Hoắc Dực Thâm xoa đầu chó, mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, A Ninh không sao."

Lúc này con chó mới yên âm, trở về ổ của mình tiếp tục ngủ.

Ngủ đến khi tự tỉnh thì đã là chín giờ sáng, Khương Ninh vươn người. Cô vẫn cảm thấy cả người đau nhức bủn rủn, nhưng lại có một sự nhẹ nhõm khó tả.

Hoắc Dực Thâm đẩy cửa đi vào: "Đói không? Anh nấu cháo cho em.”

Khương Ninh xoay người tiếp tục ngủ: "Không muốn làm gì hết."

Hoắc Dực Thâm ngồi xuống mép giường: "Thư ký Hà đang đợi ở dưới lầu, nếu em không muốn gặp, anh đi từ chối nhé?"

Thư ký của Cố Đình Lâm?

Khương Ninh ngẫm nghĩ rồi ngồi dậy, nhưng cô vẫn không muốn nhúc nhích, nên ngã vào lòng Hoắc Dực Thâm.

Hoắc Dực Thâm bắt được cô rồi ôm vào ngực: "A Ninh, dù kết quả như thế nào, dù em quyết định ra sao, anh cũng sẽ ủng hộ em vô điều kiện. Nhưng anh hy vọng quyết định của em có thể khiến em vui vẻ hạnh phúc chứ không phải đau buồn hay kích động.”

Anh không nói rõ nhưng Khương Ninh hiểu ý của anh.

Cô ngẩng đầu liếc nhìn anh: "Anh không tin em thế à?"

"Không.” Hoắc Dực Thâm hôn lên trán cô: "Anh chỉ hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định, để sau này không hối hận hay tiếc nuối.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận