Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 358 -

Chương 358 -

Bọn họ hoàn toàn điên cuồng, nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sức nặng của mô-đun cứu sinh, mô-đun cứu sinh cao đến ba mét, được thiết kế vì động đất hoặc sóng thần, không chỉ có không gian lớn chất liệu đặc biệt, mà sức nặng còn rất lớn.

Mọi người tìm củi đốt lửa, mô-đun cứu sinh đúng là có dấu hiệu giãn ra, không ngờ cơn sóng thần thứ hai đánh về phía núi, sóng biển cao che trời đánh về phía mô-đun cứu sinh.

Dưới sự dồn ép của trọng lực, mô-đun cứu sinh lăn về phía sau, tạo thành sự cố đè ép…

Mười mấy người không tránh kịp, mà sóng biển đã tẩy rửa hiện trường sạch sẽ.

Có người vừa chạy thoát một kiếp nạn thậm chí còn chưa kịp thở, đã thấy sóng thần cao hơn ngọn núi chừng mười mấy mét ập đến…

Thế giới, lập tức trở nên yên tĩnh.

Con người như bọt biển vậy, biến mất không thấy đâu nữa.

Mô-đun cứu sinh bị đẩy bay ra ngoài.

Có Đậu Đậu ở đây, Khương Ninh cũng không muốn vào không gian, vốn định lấy mô-đun cứu sinh ra là có thể thoát rồi, không ngờ sóng thần nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn chặn hết đường lui của cô.

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, Khương Ninh không có lựa chọn nào khác lập tức thu cả mình và toàn bộ mô-đun cứu sinh vào không gian.

Không có sóng thần, không có sóng lớn cao che trời, mà chỉ có vườn hoa yên tĩnh.

Khương Ninh gỡ dây an toàn ra, chó xông ra khỏi cửa khoang, lại bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ.

Hơi quen, nhưng cũng rất xa lạ.

Hoắc Dựa Thâm ôm Đậu Đậu, cũng ra ngoài theo.

Khương Ninh kinh ngạc: “Đậu Đậu thế nào rồi?”

“Không sao, anh cho con bé uống chút thuốc ngủ, ngủ một giấc là có thể tỉnh lại.”

“Anh…” Khương ninh kinh ngạc: “Bao lâu nữa con bé mới tỉnh lại?”

Hoắc Dực Thâm đặt cô bé lên giường: “Hai mươi bốn giờ?”

Hai mươi bốn giờ? Lượng thuốc ngủ không hề nhỏ.

Thấy cô lo lắng, Hoắc Dực Thâm giải thích: “Sẽ có chút tác dụng phụ, nhưng chỉ cần không dùng thường xuyên thì sẽ không ảnh hưởng gì đến cơ thể cả.”

Trong lòng Khương Ninh hơi phức tạp, nhất thời không biết phải nói sao cho phải.

Hoắc Dực Thâm không ngờ cô lại mang gánh nặng trong lòng: “A Ninh, Đậu Đậu còn nhỏ, con bé sau này sẽ phải đi một con đường rất dài, sẽ trải qua rất nhiều chuyện, phải gặp rất nhiều người, anh không thể bảo đảm con bé có thể mãi mãi không thay đổi.”

Lòng người không thể dò được, anh chỉ có thể đảm bảo mình không thay đổi, nhưng không thể thay Đậu Đậu khống chế con người.

Cho nên, anh không chỉ cân nhắc giúp Đậu Đậu, mà cũng phải đảm bảo an toàn cho Khương Ninh, cố gắng tạo ra thế cân bằng, không thể để xảy ra một tai họa ngầm nào cho tương lai.

Khương Ninh hiểu được suy nghĩ của anh, đi đến nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Hoắc Dực Thâm, anh tốt thật.”

Hoắc Dực Thâm ôm lấy cô: “Chúng ta đều rất tốt.”

Chó dò xét lãnh địa xong, trợn to mắt nhìn con sen và huấn luyện viên ôm nhau.

Đầu chó nghiêng sang trái, lại nghiêng sang phải, cuối cùng đến giường lớn phòng khách, nhìn chằm chằm Đậu Đậu đang ngủ: “Gâu…”

Hai người tách nhau ra, Hoắc Dực Thâm giải thích: “Đậu Đậu đang ngủ, mày đừng phá con bé.”

Chú chó lập tực yên tĩnh lại, nằm ở bên cạnh trông chừng.

Bên ngoài sóng thần dữ dội, chắc chưa thể kết thúc ngay được.

Giường cũ để ở phòng khách cũng kỳ, Khương Ninh quyết định dọn dẹp mấy căn phòng kia.

Không gian bây giờ không thiếu phòng, nên chuyển thì chuyển, nên dọn đi thì dọn.

Hoắc Dực Thâm chọn một căn phòng lớn ở tầng một: “Phòng của chúng ta hả?”

Khương Ninh muốn đánh anh.

Anh bắt tay vào sắp xếp, từ trong đống đồ dùng trong nhà chọn được một cái giường lớn hai mét, nệm cao su thoải mái, drap trải giường và chăn mền đều được thay mới.

Tủ quần áo, tủ đầu giường, đèn ngủ, rèm cửa sổ các loại.

Khương Ninh phát hiện, đừng thấy Hoặc Dực Thâm không phải người nói nhiều nên mất cảnh giác, thực ra anh là người rất đáng sợ, anh mang Đậu Đậu và chó đến một phòng ở rất xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận