Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1071: Tượng Đồng

Kiếm quang bắn lên trời, huyết diễm giống như thủy triều quay cuồng, thiên địa ở trong Tí Hộ Sở lập tức biến sắc.
Hàn Sâm dùng Phượng Hoàng bí kỹ dung hợp với Phi Thiên Thuật đại chiến với Kiếm Thánh Đế Quân, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà khó có thể chiếm được thượng phong, Kiếm Thánh Đế Quân ở dưới trạng thái toàn thịnh, mượn uy lực của thanh đại kiếm này, vậy mà đấu ngang tay với Hàn Sâm.
Trong lòng Hàn Sâm hơi có chút buồn bực, mặc dù Kim Ô biến thân phối hợp với Phi Thiên Thuật rất mạnh mẽ, nhưng lại khiến cho rất nhiều thủ đoạn của hắn không có cách nào thi triển ra được, làm cho nhiều kỹ xảo của hắn mất đi tác dụng.
- Quả nhiên vẫn là biến thân hình người dễ dùng hơn, về sau nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm được một cái thú hồn loại biến thân hình người mới được.
Hàn Sâm có chút không biết đủ nghĩ đến.
Nhưng mà dù vậy, Hàn Sâm vẫn chiếm một chút thượng phong, thân hình giống như Phượng Hoàng tung hoành, lúc ẩn lúc hiện, xuất hiện ở bốn phương tám hướng xung quanh Kiếm Thánh Đế Quân, lần lượt phát ra trảo kích mang theo hỏa diễm kinh khủng.
Một thanh đại kiếm hình thù kỳ lạ của Kiếm Thánh Đế Quân ngăn trái đỡ phải, mới miễn cưỡng ngăn được Kim Ô tiến công, dĩ nhiên đã không có năng lực phản kích.
Cổ kiếm bốn phía giống như thủy triều xoắn giết tới chỗ Hàn Sâm, nhưng lại bị hai cánh của Hàn Sâm vung lên cắt đứt, huyết diễm như máu thiêu đốt, toàn bộ bầu trời đều bị đốt thành màu máu.
Trong lúc nhất thời Hàn Sâm cũng không làm gì được Kiếm Thánh Đế Quân, Động Huyền Khí quét tới bên trong Tí Hộ Sở, lại phát hiện bên trong Tí Hộ Sở ngoại trừ Kiếm Thánh Đế Quân cùng hai con sinh vật siêu cấp thần huyết ra, ngay cả một con dị sinh vật hoặc một Dị Linh đều không có, nhân loại cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng, căn bản không cảm ứng được chỗ thất ca.
- Kỳ quái, mọi người đi nơi nào rồi? Chẳng lẽ là Kiếm Thánh Đế Quân biết mình chắc chắn sẽ phải chết, cho nên đã thả dị sinh vật, Dị Linh cùng nhân loại đi rồi?
Hàn Sâm âm thầm nhíu mày.
Tìm không thấy người, trong lúc nhất thời lại không làm gì được Kiếm Thánh Đế Quân, Hàn Sâm hơi suy nghĩ, dứt khoát không để ý tới Kiếm Thánh Đế Quân nữa, hai cánh chấn động, thân hình từ tầng trời thấp của Tí Hộ Sở bay qua, đi tìm Thần Điện Dị Linh.
Tí Hộ Sở này mặc dù lớn, nhưng mà sau khi hóa thành Kim Ô, tốc độ của Hàn Sâm đã nhanh kinh người, dùng tốc độ như vậy, muốn tìm một lượt Tí Hộ Sở, tìm ra Thần Điện Dị Linh cũng không khó lắm.
Hai cánh của Hàn Sâm bùng lên huyết diễm, hóa thành lưỡi dao huyết diễm khổng lồ kinh khủng chém qua mọi chỗ, những nơi đi qua tất cả kiến trúc đều bị lột nóc, có thể để cho Hàn Sâm thấy rõ ràng ở bên trong kiến trúc có cái gì.
Kiếm Thánh Đế Quân vừa sợ vừa giận, ngự kiếm giống như dải lụa bay đuổi theo Hàn Sâm, nhưng đáng tiếc là tốc độ y ngự kiếm rõ ràng kém xa tốc độ bay của Hàn Sâm, căn bản không đuổi kịp Hàn Sâm.
Có lẽ là vận may của Hàn Sâm không tệ, mới bay ra hơn mười dặm, lúc cắt qua nóc một tòa cung điện, thình lình nhìn thấy ở bên trong cung điện kia có một tượng thần, trên trán có một viên Linh Hồn Chi Thạch hình kiếm, không hề nghi ngờ chính là Linh Hồn Chi Thạch của Kiếm Thánh Đế Quân.
Trong lòng Hàn Sâm vui vẻ, liền nhào tới chỗ viên Linh Hồn Chi Thạch kia.
Sắc mặt của Kiếm Thánh Đế Quân trắng bệch, lộ ra vẻ bi phẫn, cắn răng từ trên người lấy ra một vật, dữ tợn quát lên với Hàn Sâm:
- Mày không cho tao đường sống, vậy thì cùng chết đi.
Hàn Sâm sao chịu tin Kiếm Thánh Đế Quân, chút bản lĩnh ấy của y Hàn Sâm cũng không phải chưa từng thấy qua, cho dù y bộc phát thế nào đi nữa, cũng không mạnh hơn Hàn Sâm bao nhiêu, trước mặt chính là Linh Hồn Chi Thạch, Hàn Sâm không chịu buông tha cho.
Kiếm Thánh Đế Quân độc ác lên, trực tiếp bóp nát vật trong tay kia.
Đó là một vật tròn to bằng quả trứng ngỗng, toàn thân màu đen, cũng không biết là thứ gì, sau khi bị Kiếm Thánh Đế Quân bóp nát, bên trong lại không có các loại đồ đạc giống như lòng đỏ trứng chảy ra.
Màu đen tựa như nước mực từ bên trong phun ra ngoài, lập tức nhuộm bốn phía đen kịt một màu, hơn nữa dùng tốc độ khó mà tin nổi khuếch tán ra bên ngoài.
- Linh Hồn Chi Thạch là của ta.
Đầu ngón tay của Hàn Sâm biến thành Kim Ô đã sắp bắt được Linh Hồn Chi Thạch, nhưng lại đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tựa như đang ở trong đêm đen, có người đột nhiên tắt đèn điện đi vậy.
Trong lòng Hàn Sâm cả kinh, cảm thấy chuyện có chút không thích hợp, dùng thị lực của hắn, cho dù ở trong đêm tối không trăng không sao, cũng có thể thấy vật như ban ngày, làm sao có thể không nhìn thấy gì được?
Hàn Sâm vừa định dùng Động Huyền Khí nhìn quét bốn phía, lại cảm giác có một luồng lực lượng kì dị lôi kéo thân thể hắn, sau đó chính là một hồi không gian vặn vẹo chấn động.
Chờ lúc Hàn Sâm khôi phục lại khống chế đối với thân thể, trước mắt đã lại sáng trở lại.
Hàn Sâm phát hiện ra mình vẫn đang ở trước tượng thần trong Thần Điện Dị Linh kia, vị trí cũng không hề thay đổi, Kiếm Thánh Đế Quân vẫn đứng ở cách đó không xa, tựa hồ tất cả đều không có gì cải biến.
Thế nhưng mà ngẩng đầu nhìn lên, Hàn Sâm lại ngây dại.
Hàn Sâm thấy được một khuôn mặt to lớn, so với cung điện còn lớn hơn không biết bao nhiêu lần, khuôn mặt kia đẫy đà trang nhã, mang theo vẻ hơi tươi cười, giống như Phật Đà mỉm cười.
Nhưng mà gương mặt đó tuyệt đối không có quan hệ gì tới Phật Đà, bởi vì đó là một khuôn mặt nữ nhân, còn có một mái tóc dài rối tung, mặc dù khuôn mặt kia đang mỉm cười, nhưng mà lại cho Hàn Sâm một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, giống như nụ cười kia là sự vui sướng lúc nhìn thấy một loại thức ăn, tựa hồ gương mặt đó tùy thời đều sẽ mở miệng dính máu ra, một ngụm nuốt hắn vào vậy.
Nhưng mà đó cũng không phải là một vật còn sống, mà là một pho tượng, một pho tượng nữ nhân vô cùng lớn, toàn thân giống như là đồng thau đúc thành, Hàn Sâm chỉ có thể nhìn thấy gương mặt đó cùng một bộ phận nửa người trên.
Hàn Sâm không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy, trước tiên dùng móng vuốt đào Linh Hồn Chi Thạch ở trước mặt ra, mặc kệ đến cùng ở đây đang xảy ra chuyện gì, trước tiên khống chế Kiếm Thánh Đế Quân rồi nói sau.
Kiếm Thánh Đế Quân thấy Linh Hồn Chi Thạch của mình bị đào ra, lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ, dữ tợn nói:
- Vốn là muốn kéo Tà Tình tới chôn cùng một chỗ, nhưng lại để cho y tránh được một kiếp, nhưng mà kéo mày tới cũng giống vậy, tao ở trong luân hồi chờ mày.
Nói xong, kiếm quang trên thanh đại kiếm hình thù kỳ lạ trong tay Kiếm Thánh Đế Quân lập loè, trong tiếng ầm ầm nổ tung lên, tính cả thân thể của y đều nổ tung, biến thành một đoàn kiếm quang mãnh liệt.
Cùng với lúc Kiếm Thánh Đế Quân tự bạo, Linh Hồn Chi Thạch trong tay Hàn Sâm cũng răng rắc một tiếng vỡ vụn, vầng sáng phía trên đều không còn, giống như cát chảy theo kẽ tay Hàn Sâm rơi xuống.
Hàn Sâm âm thầm cười khổ, từ khi có được siêu thần thể Đế Linh, trên cơ bản đã không đụng phải tình huống Dị Linh tự bạo Linh Hồn Chi Thạch nữa rồi.
Thu hồi Kim Ô biến thân, khôi phục thân người, vỗ vỗ Bảo Nhi ở trên bờ vai, Hàn Sâm bay lên, muốn xem một chút xem đây rốt cuộc là chỗ nào, Kiếm Thánh Đế Quân không biết đã dùng phương pháp gì đưa hắn đến nơi này, nghe giọng điệu của Kiếm Thánh Đế Quân, đây tuyệt đối không phải là một vùng đất lành.
Hàn Sâm bay lên trên không trung, ánh mắt xem xét xung quanh, lập tức biến sắc.
Một khu vực rộng lớn ở trong Kiếm Thánh Tí Hộ Sở, cứ thế bị xé ra rồi, một khu vực hơn mười dặm trong Tí Hộ Sở, tính cả mảng lớn kiến trúc cung điện, lúc này đã rơi vào bên trong một bàn tay của bức tượng đồng kia, tượng đồng cực lớn đã không có cách nào tưởng tượng nổi.
Lúc này Hàn Sâm mới thấy rõ, tượng đồng tạc cô gái kia, toàn thân ăn mặc áo giáp, sau lưng là một đôi cánh ác ma bằng đồng, đâm vào trong một mảnh mây màu đen, ở gần tượng đồng còn có chút ánh sáng, nhưng xa xa chỉ có sương mù màu đen bao phủ, căn bản không nhìn thấy thứ gì khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận