Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 338: Cơ Hội Duy Nhất

Bởi vì sương mù xám bay lên mang theo nguồn nhiệt nóng bỏng thật sự quá lợi hại, hai người Kim Nhật Kiệt và giáo sư Tôn không thể không lui về phía sau, nhưng Hàn Sâm lại cắn răng không lùi.
Đây có lẽ là cơ hội tốt nhất để hắn đánh chết sinh vật siêu cấp thần huyết, hiện tại nếu hắn lui lại, đợi lát nữa có thể nhặt được gen sinh mệnh tinh hoa hay không cũng khó mà nói, thú hồn thì nhất định là không trông mong gì được.
Hàn Sâm vô cùng khát vọng có được thú hồn siêu cấp thần huyết, thứ này còn hơn cả gen sinh mệnh tinh hoa, nếu như có thể thu được một thú hồn siêu cấp thần huyết, có lẽ hắn sẽ có năng lực tự mình đi chém giết sinh vật siêu cấp thần huyết, không cần sợ hãi rụt rè như vậy.
- Đội trưởng Hàn mau mau lui đi, chỗ đó quá nguy hiểm.
Kim Nhật Kiệt thấy Hàn Sâm vẫn đang đứng tại chỗ để xem, vội vàng hô một tiếng gọi hắn.
- Mọi người lui lại đi, tôi xem thêm một lát.
Hàn Sâm cắn răng nói, trong cơ thể cũng bắt đầu toàn lực vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật.
Bên ngoài có áo giáp thần huyết U Linh Tinh Nghĩ ngăn cản, bên trong có Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật ngăn cản hơi nóng, Hàn Sâm cứ thế mà chống chọi, nằm im ở chỗ này không nhúc nhích, chăm chú nhìn xuống hai con dị sinh vật đang đại chiến phía dưới.
Tuy bởi vì sương mù xám nên nhìn không quá rõ, nhưng hắn lại không dám xuống dưới, để tránh bị ảnh hướng đến, chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi cơ hội.
Phía dưới không ngừng truyền đến tiếng rống thảm thiết và tiếng gào thét, sóng nước cùng nham thạch nóng chảy không ngừng giao nhau, sương mù xám bốc lên bốn phía, thân thể hai con dị sinh vật quay cuồng như ẩn như hiện trong sương mù
- Yêu Tinh Nữ Hoàng!
Dùng mắt để quan sát, Hàn Sâm càng ngày càng không nhìn rõ, hắn cắn răng thu lại áo giáp U Linh Tinh Nghĩ, triệu hoán ra thú hồn Yêu Tinh Nữ Hoàng, cùng bản thân hòa làm một thể, biến thành áo giáp màu vàng, đầu đội vương miệng, lợi dụng ánh mắt cường đại của Yêu Tinh Nữ Hoàng, tiếp tục xem trận chiến phía dưới.
Ánh mắt cường đại của Yêu Tinh Nữ Hoàng tạo ra tác dụng không nhỏ, hai con dị sinh vật trong sương mù xám chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, Hàn Sâm có thể nhìn trên người bọn chúng ra một vài thứ.
Qua mấy tin tức nhìn được, Hàn Sâm đại khái có thể suy đoán ra, lão quy chiếm thế thượng phong, ngoại trừ trên cổ lão quy bị tổn thương ra, gần như là không bị vết thương quá lớn.
Thế nhưng con dị sinh vật kia lại khác, trùng giáp trên người bị lão quy xé rách nhiều chỗ, máu tươi không ngừng tuôn ra, nhìn có vẻ không chống đỡ được quá lâu nữa.
- Khó trách gia hỏa này lại muốn sử dụng ám chiêu, hóa ra nó cũng biết nó không phải là đối thủ của lão quy, nhưng đáng tiếc ám chiêu này cũng không có tác dụng gì.
Hàn Sâm cố gắng chống lại khí tức nóng rực xung quanh.
Dù có Băng Cơ Ngọc Cốt Thuật, nhưng hắn vẫn bị sương mù xám nóng bỏng làm toàn thân phiếm hồng, mồ hôi chảy không ngừng, giống như là cua đồng sắp bị chưng chín.
Cũng may Hàn Sâm vẫn còn có thể cắn răng kiên trì, hắn nhìn thấy một cơ hội nhỏ nhoi.
Vết thương trên người con dị sinh vật kia càng ngày càng nhiều, tuy cũng ngẫu nhiên nhìn thấy một ít trong sương mù cuồn cuộn, nhưng Hàn Sâm đã thấy ở phía sau con dị sinh vật đầu cá sấu kia, đã có một chỗ bị lão quy cắn mất một tảng thịt lớn, xương cốt cũng đã lộ ra.
Máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, mà ở chỗ lộ xương cốt đó, có một vết nứt, có thể nhìn thấy bên trong bộ óc đang động.
- Nếu như có thể đâm một thương vào, có lẽ sẽ có cơ hội trực tiếp giết chết nó.
Trong nội tâm Hàn Sâm thầm tính, rút thương đinh ốc trên lưng ra.
Đương nhiên, Hàn Sâm cũng không phải lập tức muốn xuống dưới, dù là lão quy hay con dị sinh vật kia, lực lượng bây giờ của hắn đều không thể chống lại, nếu vội vàng xuống dưới đánh một kích, thân thể này chỉ sợ cũng sẽ bị hủy, căn bản không khả năng chống đỡ.
Hàn Sâm rút thương đinh ốc ra, vì muốn dùng thương đinh ốc như mũi tên.
Hàn Sâm cũng triệu hoán ra Ma Giác Xà cung, dùng Cổ Tà Chú, trái tim bắt đầu đập mạnh, đồng thời Phụ Hà cũng mở ra, toàn thân dâng lên một luồng lực lượng khó có thể diễn tả.
Cơ bắp nổi lên, giống như cương giáp, mạch máu giống như con giun cao ngất uốn lượn quấn quanh toàn thân, đôi mắt màu vàng óng nhìn xuyên qua lớp sương mù, nham thạch nóng chảy, sóng nước, quái vật khổng lồ quay cuồng trong đá.
Ma Giác Xà cung bị Hàn Sâm kéo đến cực hạn, thương đinh ốc giống như mũi tên vừa to vừa dài, không tiện để xạ kích.
Thế nhưng Hàn Sâm không có lựa chọn khác, mũi tên Hắc Châm Phong biến dị cho dù có bắn trúng, cũng không đủ để đánh chết tồn tại như vậy.
- Nhẫn nại… phải nhịn… phải đợi một cơ hội tốt nhất…
Hàn Sâm nhìn chăm chú vào dị sinh vật trong sương mù.
Mặc dù đã hai lần nhìn thấy được miệng vết thương chỗ nứt xương kia, nhưng Hàn Sâm vẫn không bắn thương đinh ốc ra.
Thương đinh ốc không phải thú hồn mũi tên, bắn đi ra sẽ không thu lại được, hắn chỉ có một cơ hội duy nhất, phải lựa chọn một thời cơ thích hợp nhất, cho con dị sinh vật kia một kích chí mạng, nếu không hắn sẽ mất đi cơ hội duy nhất.
Hai mắt Hàn Sâm màu vàng óng tỉnh táo lạnh lùng, nhìn không chớp mắt vào hai con dị sinh vật trong sương mù đang quay cuồng.
Con dị sinh vật kia mặc dù bị trọng thương, nhưng vẫn có thể dây dưa cùng lão quy, trong lúc nhất thời lão quy cũng khó có thể giết chết nó.
Lão quy cũng có tâm tư giống Hàn Sâm, có vẻ cũng có toan tính đi cắn miệng vết thương phía sau đầu nó, nhưng con dị sinh vật kia mãi không cho nó cơ hội.
- Hắn muốn làm gì?
Giáo sư Tôn có thể nhìn thấy Hàn Sâm đứng ở sườn đồi bên cạnh, trong lòng có chút lo lắng hỏi Kim Nhật Kiệt và Kim Minh Ly.
Trong nội tâm Kim Nhật Kiệt và Kim Minh Ly âm thầm cười khổ, bọn họ nào biết Hàn Sâm muốn làm gì, bọn họ ở bên cạnh thôi mà vẫn có cảm giác nóng rực khó chịu, trên người không ngừng chảy mồ hôi.
Thế nhưng Hàn Sâm lại vẫn đứng ở đó, chịu sức nóng từ sương mù xám dâng lên mà hắn vẫn không nhúc nhích chút nào, chỉ là dựa vào năng lực này, bọn họ đã vô cùng mặc cảm.
Bởi vì sương mù xám quá đậm, Hàn Sâm lại quay lưng về phía bọn họ, bọn họ cũng không nhìn thấy cung tên trong tay Hàn Sâm, tự nhiên cũng không biết Hàn Sâm đang làm gì.
- Không phải hắn muốn săn giết hai con dị sinh vật kia chứ?
Kim Minh Ly đột nhiên hỏi một câu.
- Có khả năng sao?
Kim Nhật Kiệt ngây ra một lúc, dị sinh vật như vậy, thật sự không nằm trong khả năng của mình.
Nếu là người khác, Kim Nhật Kiệt sẽ khẳng định đây là chuyện tuyệt đối không thể, chỉ nhìn thành tựu kinh khủng của hai con dị sinh vật kia, đã biết đây là tồn tại không phải sức người có thể tàn sát.
Thế nhưng người đứng ở đó chính là Hàn Sâm, khiến Kim Nhật Kiệt cảm thấy có chút khả năng, Hàn Sâm thật sự là một người mà y không hiểu được.
Kim Nhật Kiệt ở Vinh Diệu Tí Hộ Sở coi như đã duyệt vô số người, nhưng người như Hàn Sâm, y chưa từng gặp qua, thực lực cường đại như vậy, gần như là không có khả năng xuất hiện trong nhóm người chưa tiến hóa, điểm này khiến y vô cùng bội phục.
- Nếu như là hắn, có lẽ sẽ có một chút khả năng chứ?
Kim Nhật Kiệt cười khổ nói một câu.
Giáo sư Tôn lại vô cùng lo lắng nói:
- Làm thế thì quá mạo hiểm, không bằng khuyên hắn trở về đi, đợi hai con dị sinh vật kia đấu đến mức ngươi chết ta sống rồi chúng ta lại đi cướp lấy thịt cũng không muộn.
- Chỉ sợ mục tiêu của đội trưởng Hàn không chỉ là máu thịt, thứ hắn muốn hẳn là thú hồn của hai con dị sinh vật kia.
Kim Nhật Kiệt lắc đầu nói ra.
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết tới cực điểm vang vọng khắp không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận