Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 837: Vô Gian Quán Thần

Hàn Sâm và Kỷ Tình ngồi xuống một cái bàn trước mặt, một đường đi tới, có không ít người đều chào hỏi Kỷ Tình, có vẻ đều rất quen thuộc với Kỷ Tình.
Mà từ bên này nhìn sang, ở giữa quán có một sàn đấu, trên đó có hai người đang quyết đấu, nhưng bọn họ không phải đang đánh nhau, mà chỉ đang chơi Hắc Bạch Quyền.
Kỷ Tình chính là cao thủ Hắc Bạch Quyền, luyện tập loại hư và thật này, kỳ thật chính là luyện tập một loại đánh cờ tâm lý, không phải lực lượng mạnh là có thể thắng.
Tâm linh cường đại mới thật sự là cường đại, nếu không cho dù có được lực lượng cường đại, cũng chỉ là một kẻ yếu mang theo súng đạn mà thôi, không tính là cường giả chân chính.
Kỷ Tình là cao thủ trong trò này, cho nên cô mới mang theo Hàn Sâm tới nơi này, muốn nhìn tố chất tâm lý của Hàn Sâm thế nào.
- Tình tỷ, đã lâu rồi chị không tới đây chơi, sao hôm nay lại dẫn theo người này tới, bạn trai mới à? Đổi nhanh thế?
Một thanh niên mặc quần áo vô cùng nổi bật, dường như rất quen thân với Kỷ Tình, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh rồi lỗ mãng nói với Kỷ Tình.
- Đồ Bân, đừng loạn cắn người, đây là anh rể Hàn Sâm của tôi, chắc cậu đã từng nghe nói rồi? Đánh bại đại anh hùng Ngọc Già Lam của Tu La hoàng tộc, khác với đám tiểu tử ngồi ăn rồi chờ chết các cậu.
Kỷ Tình mím môi nói ra, sắc mặt tuy rất trịnh trọng, nhưng trong ánh mắt đều là ý mừng.
Đồ Bân này chính là công tử nhà bộ trưởng tài vụ, tuy bộ dáng có vẻ hơi du côn, nhưng cũng không thật sự là lưu manh, bản thân y cũng là một thanh niên tương đối có danh tiếng trong hội này, trình độ Hắc Bạch Quyền không hề kém Kỷ Tình.
Chỉ có điều quan hệ giữa Đồ Bân và Kỷ Tình cũng không tốt đẹp gì, mặc dù không có ân oán lớn, nhưng văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, bọn họ đều là người thường xuyên đến đây lăn lộn, khó tránh khỏi sẽ đấu với nhau mấy trận, hai người đều có thắng thua, không ai phục ai.
Không thể nói có cừu oán, nhưng có thể tính là đối đầu, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây, ra khỏi cánh cửa kia, hai người không có thù không oán, nên làm cái gì thì làm cái đó.
- Ơ uy, tôi đây đúng là có mắt như mù rồi, hóa ra là Hàn đại anh hùng, thất kính thất kính.
Đồ Bân lập tức lên tiếng, không biết là lời thật lòng hay chỉ là đang châm chọc.
- Không có việc gì thì đi một bên chơi, đừng ở chỗ này nhảy nhót nữa.
Kỷ Tình nói một câu với Đồ Bân.
- Nếu Tình tỷ chỉ tới một mình, tôi đây sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng hôm nay Hàn đại anh hùng tới nơi này, nếu tôi không thỉnh giáo một chút, thì đây không phải là bỏ lỡ một cơ hội tốt sao?
Đồ Bân cười như không cười nhìn Hàn Sâm:
- Hàn đại anh hùng, sao nào? Đi lên chơi hai ván đi? Chỉ điểm tiểu đệ tôi một chút.
- Hay là thôi đi, tôi không chơi cái này rất lâu rồi.
Hàn Sâm thuận miệng nói ra.
Đồ Bân còn muốn nói điều gì, đột nhiên ở ngoài cửa ra vào bên kia truyền đến tiếng ồn ào, bên kia vô cùng loạn, hình như là đã xảy ra chuyện gì.
- Lại ồn ào chuyện gì thế nhỉ?
Lời nói của Đồ Bân bị cắt đứt, có chút khó chịu quát một tiếng, nhưng không có người nào để ý đến y.
Có thể tới nơi này, tuy đều là người trẻ tuổi, nhưng không có người nào không có chút bối cảnh, tuy bối cảnh của Đồ Bân không tệ, nhưng người tới nơi này, còn có nhiều người có bối cảnh thâm hậu hơn y.
Hàn Sâm và Kỷ Tình cũng nhìn sang bên kia, rất nhiều người đều đi qua bên kia, giống như đang gọi tên người nào đó.
Có quá nhiều người, Hàn Sâm không nhìn rõ lắm là chuyện gì xảy ra, đành phải mở ra Động Huyền Khí, trực tiếp nhìn một xem chỗ đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Vừa nhìn qua tình cảnh đó đã khiến Hàn Sâm nao nao, tình cảnh này là do một người tạo nên, hơn nữa Hàn Sâm rất quen thuộc với người này, là Y Đông Mộc của Y gia, tiểu tử này thế mà cũng tới đây, hơn nữa nhìn có vẻ rất được hoan nghênh.
- Thật là không có thiên lý, đẹp trai ở đâu cũng được hoan nghênh như vậy.
Trong lòng Hàn Sâm có chút không cam lòng, tốt xấu gì hắn cũng là anh hùng dân tộc, vậy mà tới nơi này lại không có mấy người biết hắn, tiểu bạch kiểm Y Đông Mộc kia đã lại được hoan nghênh như vậy.
Nhưng Hàn Sâm suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng, vuốt gương mặt của mình thầm nghĩ:
- Không đúng, mình cũng là một đại soái ca, luận về độ đẹp trai thì mình không thể kém hơn tiểu bạch kiểm Y Đông Mộc kia, tại sao mình không có đãi ngộ này? Chẳng lẽ là người trẻ tuổi hiện tại đều ưa thích kiểu tiểu bạch kiểm kia sao, không thích kiểu mỹ nam tử chân chính như mình?
Hàn Sâm đang buồn bã hối tiếc, lại thấy Kỷ Tình và Đồ Bân cũng đều đứng lên, dáng vẻ cũng có chút kích động, nhìn Y Đông Mộc đi về phía sàn đấu kia.
- Tiểu Tình, nhìn cái gì thế?
Hàn Sâm có chút không giải thích được hỏi Kỷ Tình.
- Đương nhiên là nhìn Y Đông Mộc, còn có thể xem ai chứ?
Kỷ Tình nhìn Y Đông Mộc ngồi xuống trước bàn bên cạnh sàn đấu, cô cũng không đứng nữa, ngồi xuống nói.
- Y thì có gì đáng xem?
Hàn Sâm không hiểu hỏi.
Tuy Hàn Mộc thừa nhận Y Đông Mộc đúng là khá đẹp trai, người khác có lẽ không đẹp trai như y, nhưng cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ. Dù gì Kỷ Tình cũng là đại tiểu thư Kỷ gia, cũng không đến mức là fan não tàn của Y Đông Mộc chứ?
Kỷ Tình há to miệng không nói ra lời, Đồ Bân ngồi một bên lại không vui, nói thẳng:
- Tôi nói này Hàn đại anh hùng, tuy anh đã đánh bại Tu La giữ lại mặt mũi cho Liên Minh chúng ta, nhưng anh nói lời này thì tôi không thích nghe. Y Đông Mộc chính là quán thần ở đây, đánh khắp tinh hệ trung ương vô địch thủ, trong hội này của chúng ta, Y thần cũng chưa từng bị thua. Tuy thân thủ anh lợi hại, nhưng so Hắc Bạch Quyền, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của Y thần. Có thể thắng Y thần, cũng chỉ có Tệ thần mà thôi.
Kỷ Tình vốn cũng muốn nói lời này, nhưng nghe xong Đồ Bân nói, hai mắt cô lại sáng lên.
Nếu là cao thủ bình thường ở đây, chưa chắc đã có thể thắng Hàn Sâm, nếu để cho Hàn Sâm đi lên đấu một trận với Y Đông Mộc, khẳng định có thể ép Hàn Sâm bày ra thực lực chân chính, như vậy cũng có thể nhìn rõ trình độ của Hàn Sâm.
Đương nhiên, Kỷ Tình không nghĩ rằng Hàn Sâm có thể thắng Y Đông Mộc, chỉ là muốn thử xem Hàn Sâm có thể đạt tới trình độ nào.
Nghĩ tới đây, đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Tình lập tức nheo lại, bĩu môi một cái nói:
- Đồ Bân, tôi cũng không thích nghe lời nói này của cậu, anh rể của tôi ngay cả Tu La hoàng tộc cũng có thể thắng, còn không thắng được một Y Đông Mộc sao?
Trong miệng Kỷ Tình nói như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm sám hối:
- Thật xin lỗi Y thần, tôi cũng là hết cách rồi, nếu không nói như vậy, thì không có cách nào ép Hàn Sâm ra tay, trên thực tế tôi vẫn ủng hộ anh.
Đồ Bân nghe xong lời này, lập tức nổi giận, Y Đông Mộc ở Vô Gian Quán thật sự là tồn tại giống như Thần, huống chi Đồ Bân còn là bạn của Y Đông Mộc.
Đồ Bân trực tiếp liền đứng lên, vỗ tay lớn tiếng nói:
- Mọi người yên lặng một chút, đều yên lặng một chút.
Tất cả mọi người lập tức nhìn lại bên này, không biết lại xảy ra chuyện gì, một số người tương đối quen Đồ Bân lên tiếng hỏi:
- Nho nhã tử, cậu muốn làm trò quỷ gì?
Đồ Bân nhảy lên mặt ghế, một ngón tay chỉ vào Kỷ Tình nói:
- Kỷ Tình Kỷ đại tiểu thư của chúng ta, cũng chính là Tình tỷ của chúng ta, cô ấy vừa mới nói, anh rể của cô ấy, chính là vị Hàn Sâm này, là người đã đánh bại Tu La hoàng tộc Ngọc Già Lam, đấu Hắc Bạch Quyền, hắn có thể thắng Y thần.
- Híttt!
Trong phòng lập tức có tiếng hít khí, hiển nhiên không có mấy người tin tưởng Hàn Sâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận