Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 461: Linh Hồn Chi Thạch

- Chờ một chút.
Hàn Sâm ra lệnh cho đội ngũ ngừng lại, triệu hồi Hoàng Kim Sa Trùng Vương ra, để cho nó bay vào trong cửa lớn của Tí Hộ Sở Dị Linh đang mở rộng.
Chỉ chốc lát sau Hoàng Kim Sa Trùng Vương đã bay ra, tin tức mang về cho Hàn Sâm lại là bên trong Tí Hộ Sở Dị Linh không có thứ gì, Hoàng Kim Sa Trùng Vương ở bên trong ngay cả một con dị sinh vật cũng không thấy đâu.
- Không có?
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, tình huống hiện tại hiển nhiên có chút nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Dị Linh vô cùng xảo trá, đây có lẽ là một cái bẫy.
Chu Đình nói.
- Thanh thúc, ông thấy thế nào?
Hàn Sâm nhìn về phía Thanh thúc.
Thanh thúc nhíu mày nói:
- Chúng ta đều đã đến nơi này, không thể cứ như vậy mà rút đi.
Hàn Sâm cười một cái nói:
- Thanh thúc nói không sai, chúng ta vốn chính là vì đánh Tí Hộ Sở mà đến, nếu như bởi vì sợ đối phương mà rút đi, vậy thì cần gì phải tới?
Nói xong, Hàn Sâm liền điều động tọa kỵ Kim Mao Hống, mang theo Linh ngồi ở phía, dẫn đầu đi vào trong cửa của Tí Hộ Sở.
Bọn Thanh thúc vội vàng đi theo, sau khi mọi người tiến vào trong Tí Hộ Sở, nhìn qua quả nhiên là một lâu đài cổ trống rỗng, khắp nơi ở bên trong đều là kiến trúc cổ, nhưng lại hoàn toàn tĩnh mịch, ngay cả một con dị sinh vật cũng không thấy đâu.
- Đừng phân tán, đều đi theo tôi đi.
Hàn Sâm quát lạnh một tiếng, bảo tất cả mọi người không nên tụt lại phía sau, đi theo hắn hướng tới tòa kiến trúc cao nhất, bình thường thì Linh Hồn Chi Thạch của Tí Hộ Sở Dị Linh đều ở chỗ này.
Mọi người vừa đi về phía tòa kiến trúc kia, vừa cảnh giác quan sát bốn phía, nhưng lại chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì, thật giống như toàn bộ Tí Hộ Sở đều trống không vậy.
Thuận lợi đi tới mục tiêu, Hàn Sâm đẩy cửa lớn ra, đi vào trong đại điện giống như là cung điện lớn, quả nhiên nhìn thấy một viên Linh Hồn Chi Thạch lóe ra vầng sáng mê người, đang khảm nạm trên mi tâm thần tượng khổng lồ ở vách sau đại điện.
- Linh Hồn Chi Thạch!
Mấy người trẻ tuổi bọn Hứa Du đều vui mừng, chỉ cần phá hủy Linh Hồn Chi Thạch, mặc kệ là Dị Linh kia ở nơi nào cũng sẽ chết chắc rồi.
Thế nhưng mà còn chưa đợi bọn họ đi về phía Linh Hồn Chi Thạch, đã thấy một bóng người từ bên cạnh tượng thần đi ra, là một cô gái cao quý lạnh lùng ăn mặc giống như tế sư, trong tay còn nắm một cây quyền trượng giống như băng tinh, chính là nữ quý tộc Dị Linh kia.
- Cẩn thận đề phòng.
Thanh thúc hô lên một tiếng, đã gọi thú hồn ra.
Kỳ thật không cần Thanh thúc nhắc nhở, tất cả mọi người đều đã triệu hoán thú hồn ra, cảnh giác nhìn bốn phía.
Dị Linh nhìn nhìn bọn Hàn Sâm, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, quyền trượng trong tay giơ lên, băng quang lập tức bao phủ thân thể cô ta, trong nháy mắt đã biến thành một nữ chiến sĩ quý tộc mặc áo giáp huyết văn băng tinh, trong tay còn nắm một cây trường thương do quyền trượng biến thành.
Rống!
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, ở trong lâu đài cổ nguyên bản không có một bóng người, không biết dị sinh vật từ đâu chạy tới thành đàn, hàng trăm hàng ngàn Băng Giáp Thú cùng các loại dị sinh vật đã vây tòa đại điện này chật như nêm cối, hung mãnh công kích tới mọi người ở trong đại điện.
- Giết vào bên trong phá hủy Linh Hồn Chi Thạch!
Thanh thúc quát to lên một tiếng, chuẩn bị lao tới chỗ tượng thần.
Thế nhưng mà còn không đợi ông ta đi ra một bước, đã thấy đằng sau tượng thần kia có hơn mười con dị sinh vật chạy ra, mỗi một con đều là sinh vật biến dị, có Tuyết Lang Tuyết Hùng to lớn, có Hắc Ám Biển Bức và một con chim quái lạ xoay quanh ở trên không trung.
Hơn mười sinh vật biến dị đã hoàn toàn ngăn chặn con đường đi tới tượng thần, hơn nữa còn thêm Dị Linh kia, ngay cả Thanh thúc cũng hoảng sợ dừng lại, phát hiện mình căn bản không khả năng tiến lên phá hủy Linh Hồn Chi Thạch.
Mà dị sinh vật thành đàn ở bên ngoài đã vọt vào, mặc dù cũng chỉ là dị sinh vật cấp nguyên thủy, nhưng mà số lượng quá nhiều, cho dù bọn Hàn Sâm muốn giết ra ngoài, cũng không biết phải hao phí thời gian bao lâu.
Huống chi đây là ở bên trong Tí Hộ Sở Dị Linh, cửa ngoài đã ầm ầm đóng lại, cho dù bọn họ muốn đi ra ngoài cũng đã không có đường lui nữa.
- Nhân loại, ngươi sẽ hối hận khi cướp đi sủng vật của ta.
Khuôn mặt lãnh diễm của nữ quý tộc Dị Linh kia không mang theo một tia biểu lộ nào, dùng huyết văn trường thương trong tay chỉ vào Hàn Sâm lạnh lùng nói một câu.
Sau câu nói này, Băng Giáp Thú giống như nước thủy triều ở bên ngoài vọt vào, không sợ chết xông về đám người bọn Hàn Sâm, mà hơn mười con sinh vật biến dị kia lại không hề có một chút ý tứ muốn động thủ, chỉ là chắn ở trước tượng thần, rõ ràng muốn lợi dụng sinh vật nguyên thủy giống như thủy triều tiêu hao thể lực của bọn Hàn Sâm trước.
Mà Dị Linh kia lại kéo theo trường thương huyết văn băng tinh, từng bước một đi tới chỗ Hàn Sâm, thoạt nhìn muốn tự tay tiêu diệt Hàn Sâm, nhằm báo thù lúc trước Hàn Sâm đã giết chết cô ta.
Sắc mặt của bọn Hứa Du đều rất khó coi, bị vây ở địa phương này muốn chạy trốn cũng không chạy nổi, lại không dám đi phá hủy Linh Hồn Chi Thạch, thoạt nhìn bọn họ chỉ có một con đường chết, căn bản không có hy vọng sống sót nữa rồi.
- Chúng ta lao ra chứ? Có lẽ còn có một chút hi vọng sống.
Chu Đình lớn tiếng nói.
- Mọi người giữ vững vị trí cửa ra vào, tôi đi lấy Linh Hồn Chi Thạch.
Hàn Sâm nói xong liền đi tới phía Dị Linh kia.
Bọn Thanh thúc đều quá sợ hãi, có hơn mười sinh vật biến dị trông coi tượng thần, bọn họ nhiều người như vậy cũng không thể tiến lên, huống chi là một mình Hàn Sâm.
Thế nhưng mà Hàn Sâm đi tới chỗ tượng thần, lúc này bọn Thanh thúc cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể ngăn ở trước cửa đại điện, đối kháng cùng đàn Băng Giáp Thú giống như thủy triều đang lao tới kia, tạm thời ngăn trở thế công của bọn nó.
Thế nhưng mà dị sinh vật ở phía ngoài thật sự là quá nhiều, bọn họ căn bản không có thời gian quá dài để kiên trì, thể lực sẽ không chống đỡ nổi, cho dù những dị sinh vật đó từng con đứng xếp hàng cho bọn họ giết, bọn họ cũng sẽ giết không hết.
Hàn Sâm tựa hồ không hề lo lắng về tình huống hiện tại, vừa đi về phía Dị Linh kia, vừa nói:
- Cô rất thông minh, thậm chí có thể nói là xảo trá, dụ dỗ chúng tôi đến cạm bẫy mà cô đã bày ra.
Khóe môi Dị Linh hơi nhếch lên, lộ ra một tia đắc ý, nhưng vẫn lạnh lùng nói ra:
- Từ giờ phút mà ngươi đối địch với ta, liền đã xác định số mệnh của ngươi
- Rất đáng tiếc, cô cũng đã làm sai một chuyện.
Hàn Sâm vừa đi vừa tiếp tục nói.
- Chuyện gì?
Vậy mà Dị Linh nhíu mày hỏi một câu.
- Cô không nên để cho tôi đi đến nơi đây, cái bẫy đắc ý nhất của cô lại là sai lầm lớn nhất của cô.
Hàn Sâm nói xong, hai chân đột nhiên bộc phát ra lực lượng kinh khủng, giống như một cơn gió lốc xông về phía Linh Hồn Chi Thạch khảm nạm ở trên thần tượng khổng lồ kia.
- Hừ!
Dị Linh khinh thường hừ lạnh một tiếng, huyết văn băng tinh thương trong tay trực tiếp quét tới Hàn Sâm, muốn ngăn bước chân Hàn Sâm xông về phía trước.
Thế nhưng mà tốc độ của Hàn Sâm lại không giảm một chút nào, hai chân bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, nửa người trên ngửa ra đằng sau, cả người cơ hồ như nằm ở trên mặt đất, nhưng tốc độ của hai chân lại không giảm chạy như điên về phía trước, lấy tư thế cực kỳ quỷ dị tránh né một thương quét ngang của Dị Linh, tiếp tục cao tốc phóng về phía tượng thần.
Hơn mười sinh vật biến dị phát ra âm thanh gào thét kinh thiên, vọt tới phía Hàn Sâm, giống như vô số ác ma ở trong địa ngục vồ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận