Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1852. Trung tâm của Nguyệt Chỉ Hiệp

Hàn Sâm vô cùng hứng thú với bích họa này, quan sát từng bức một, rõ ràng nhóm người Rebet cũng chỉ là một sự tồn tại như nô lệ.
Chỉ là trong bích họa, Hàn Sâm lại không nhìn thấy thứ nô dịch bọn họ là sinh vật gì.
Cho dù là loại xe mà bọn họ đang kéo, hay là đối tượng mà bọn họ quỳ lạy, dường như đều được bao bọc trong một luồng ánh sáng mãnh liệt, căn bản là không nhìn ra được rốt cuộc sinh vật trong ánh hào quang kia có hình dáng như thế nào.
“Ngươi, đi đẩy cửa điện ra.” Wood chỉ vào một nam tước nói.
“Đại nhân tha mạng… Nam tước kia sợ hãi trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu, cái trán bị đập đến chảy máu.
Răng rắc!
Wood thẳng tay chặt đầu nam tước kia với một đao, mặt không thay đổi lại chỉ vào nam tước khác và nói: “Ngươi đi đẩy cửa điện ra.”
Hai chân nam tước kia không ngừng run lên, tuy nhiên ngay cả lời xin tha cũng không dám nói, run lẩy bẩy đi về phía đại môn của cung điện Tử Đồng.
Đôi chân run rẩy kia không dễ dàng gì mới đi tới trước đại môn, nam tước vươn đôi tay run bần bật ấn vào đại môn, nhìn qua là thấy lực đẩy vô cùng yếu ớt, đại môn kia không hề nhúc nhích tí nào.
“Dùng lực.” Wood lạnh lùng quát một tiếng.
Cơ thể nam tước kia run lên, bất giác dùng lực đẩy cánh cửa cung điện Tử Đồng, tuy nhiên lại vẫn luôn không có chút phản ứng nào.
“Tử tước Thâm Lam, lúc trước làm cách nào mà bá tước Kỳ Long có thể đẩy cửa đi vào?” Wood nhìn về phía tử tước Thâm Lam hỏi.
Tử tước Thâm Lam lần nữa trở lại đây, sắc mặt tái nhợt vô cùng khó nhìn, môi run rẩy nói: “Khi đó hình như hắn chỉ đẩy đại môn kia một cái, đại môn đã trực tiếp mở ra một kẽ hở, cũng nhìn không thấy hắn có hành động đặc biệt gì.”
“Hắn thực sự không làm gì sao? Ngươi thử cẩn thận suy nghĩ lại đi.” Wood trầm giọng hỏi.
Cơ thể tử tước Thâm Lam run lên, càng lúc càng run rẩy kịch liệt hơn, nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn là biết chắc chắn hắn có chuyện gì đó chưa nói ra, chỉ là sự kiện kia quá mức khủng bố khiến cho chỉ nhớ lại tình cảnh lúc đó thôi, hắn suýt nữa không chịu nổi mà ngã khuyu xuống đất.
“Ta nghĩ ta đã đoán được tình hình rồi.” Cố Khuynh Thành thở dài, dùng bí thuật chỉ có Hàn Sâm và Tà Tình Đế nghe được nói.
Hàn Sâm khẽ gật đầu, hắn cũng đã nghĩ ra, chỉ là như vậy chưa chắc quá mức tàn nhãn.
“Tình huống gì?” Tà Tình Đế căn bản là một người lười suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp dùng bí thuật hỏi.
Cố Khuynh Thành đáp: “Nếu như ta đoán không sai, người Rebet bình thường mà lúc trước bá tước Kỳ Long mang đến không chỉ có một mình Thâm Lam, hẳn là còn có nhiều hơn nữa, rất có thể là có hơn sáu người.”
Mặc dù Tà Tình Đế lười suy nghĩ, nhưng dù sao hắn cũng là một người thông minh, vừa nghe thấy vậy thì lập tức hắn hiểu được: “Ý của ngươi là bá tước Kỳ Long sẽ không vô duyên vô cớ mang theo nhiều người Rebet bình thường đến nơi nguy hiểm như vậy. Nếu dẫn bọn họ đến đây, vậy thì khả năng duy nhất là cần sử dụng bọn họ. Ở nơi này, có thể sử dụng được bọn họ, cũng chỉ có thể là mở đại môn của cung điện kia ra mà thôi, vốn dĩ đám người tử tước Thâm Lam chính là chìa khóa hoặc là tế phẩm để mở cánh cửa kia?”
“Chắc hẳn là như vậy.” Cố Khuynh Thành lãnh đạm nói.
Cố Khuynh Thành và những người khác có thể nghĩ ra, hiển nhiên Wood cũng không hề ngốc, đã nghĩ tới cái gì đó, hờ hững nhìn chằm chằm tử tước Thâm Lam nói: “Hiện tại ngươi nói thật ra, ta có thể bằng lòng giữ lại một cái mạng của ngươi. Nếu như có nửa câu nói dối, ngươi sẽ chính là tế phẩm đầu tiên.”
Tử tước Thâm Lam nghe vậy, cơ thể hắn càng run rẩy mạnh mẽ hơn, run giọng nói: “Bốn, cần máu của bốn người Rebet mới có thể mở được đại môn này.”
Nghe thấy những lời nói của tử tước Thâm Lam, thân thể những người Rebet trong đám nam tước đều run lên, quay đầu liều mạng bỏ chạy tán loạn.
Ở nơi này ngoại trừ bọn họ ra, chỉ còn lại Wood và Hắc Cương là người Rebet, nghĩ thôi cũng biết được kết cục của bọn họ sẽ ra sao.
Wood căn bản không để mắt tới đám nam tước Rebet tộc đang chạy trốn. Bốn hầu tước cũng bắt đầu di chuyển, chỉ thấy cơ thể của họ chớp động, trong nháy mắt toàn bộ nam tước Rebet tộc chạy trốn đều bị bắt trở lại. Từng người một bị ném trước đại môn của đại điện Tử Đồng, không hơn không kém, vừa đúng bốn người.
“Phải làm thế nào?” Wood nhìn tử tước Thâm Lam đang run cầm cập hỏi.
Tử tước Thâm Lam run giọng đáp: “Để bọn họ quỳ trước cửa điện, chặt đầu bọn họ, máu tươi của bọn họ sẽ tự động bị đại môn của cung điện hút đi.”
“Đại nhân, tha mạng.” “Mẹ kiếp, lão tử liều mạng với các ngươi!”
Bốn nam tước của Rebet tộc có cầu xin tha mạng, có căm phẫn muốn liều mạng, cũng có người muốn tự sát, nhưng mà dù cho bọn họ muốn làm gì đều không có cách nào cử động.
Trên người Wood tỏa ra một loại áp lực cường đại khiến cho cơ thể và các ngón tay của bọn họ đều không cách nào động đậy chỉ có thể không nhúc nhích quỳ gối trước đại môn của cung điện.
“Đừng giết ta, ta là thủ hạ của Dạ Hà Vương… Một nam tước Rebet hoảng sợ hét lên.
Nghe hắn quát to như vậy, ba nam tước còn lại cũng bắt đầu hô theo, đều là những cái tên có thân phận, địa vị tương đối lớn.
Wood lại hoàn toàn không để ý tới bọn họ, túm một phát, lập tức đè tử tước Thâm Lam đang hoảng sợ đến trước cửa cung điện cùng quỳ gối với bốn nam tước kia.
“Wood đại nhân, ngươi làm gì vậy? Điều ngươi muốn biết ta đều đã nói hết rồi.” Tử tước Thâm Lam kinh hoảng tới cực điểm.
“Ở đây có bốn nam tước Rebet, ngươi nói là cần bốn, không phải rất trùng hợp sao?” Wood thản nhiên nói.
“Đại nhân, ta thật sự không có lừa ngươi, thật sự là bốn mà!” Tử tước ‘Thâm Lam vội vã kêu lớn tiếng.
Wood nhìn lướt qua bức bích họa trên bức tường đồng của cung điện, lạnh nhạt phun ra một chữ: “Giết!”
Bốn hầu tước đồng loạt ra tay, tính cả tử tước Thâm Lam ở bên trong, đầu của năm người Rebet đều bị chém rơi.
Hàn Sâm và Cố Khuynh Thành đều khẽ nhíu mày, bản chất của nơi này cùng với Tý Hộ Sở cũng không khác nhau quá nhiều, đều là cá lớn nuốt cá bé, không có thực lực thì cũng chỉ có thể mặc cho người xâu xé.
Sau khi đám người tử tước Thâm Lam bị chém đầu, Wood thu lại uy áp trên người, nhưng mà năm thi thể không đầu kia vẫn quỳ gối tại đó không nhúc nhích, từ chỗ cổ bị đứt, máu tươi phun ra như nước suối, trực tiếp rơi ở phía trên đại môn của cung điện.
Máu tươi di chuyển theo hoa văn trên đại môn, quỷ dị thẩm thấu vào trong, lại thêm năm cỗ thi thể vẫn không ngừng phun máu kia, nhìn mà da đầu phát run.
Tuy rằng những nam tước này đều đã từng giết chết sinh mạng, chỉ là trong trường hợp như thế này, họ vẫn bị dọa sợ đến mức nhũn cả hai chân.
Răng rắc!
Cùng với năm thi thể dần dần khô quắt, đại môn điện đồng hút một lượng máu tươi lớn, dường như ngay cả màu sắc của cũng biến thành màu đỏ, cuối cùng phát ra một âm thanh giòn vang.
Thế nhưng chỉ phát ra một tiếng giòn vang mà thôi, cánh cửa vẫn không mở ra.
Năm thi thể cũng đổ rạp trên mặt đất như khúc gỗ khô, trên cơ thể của bọn họ không nhìn ra được một chút nước nào.
“Ngươi, đi đẩy cửa ra.” Wood chỉ vào một tên nam tước nói.
Nam tước kia hoảng sợ tới cực điện, bị dọa tới mức tiểu ra quần nhưng vẫn run rẩy đi về phía đại môn. Một tay đặt trên cánh cửa, hắn dùng sức đẩy cửa đồng tựa hồ đã chuyển sang màu máu ra.
Cửa đồng thuận theo cánh tay chậm rãi mở ra, hàng nghìn hàng vạn †ia sáng từ mặt trăng bắn ra từ một khe hở bị đẩy ra của cửa. Đám người Hàn Sâm nhìn cảnh tượng bên trong cung điện, trong lòng đều khẽ lay động.
Ở bên trong thế mà lại giống như một Nguyệt Chi Hiệp thu nhỏ, có ánh trăng tầng tầng lớp lớp lưu chuyển không ngừng dọc theo quỹ đạo của riêng mình, mà ở vị trí trung tâm của ánh trăng có một hình cầu đang †ỏa ra ánh sáng và luồng nhiệt như mặt trời, đó cũng là trung tâm của cả đại điện Tử Đồng.
Hết chương 1852.
Bạn cần đăng nhập để bình luận