Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 613: Thu Bảo

- Cái Huyết Lân Giáp này là của tôi, chúng ta huề nhau.
Nữ Hoàng nhíu mày nhìn tới phương hướng hòn đảo, chỗ đó đã không có tiếng kêu thảm thiết nữa, dị sinh vật chết thì chết trốn thì trốn, đảo nhỏ đã khôi phục yên tĩnh.
Thế nhưng mà trên đảo nhỏ lại là một mảnh cảnh tượng địa ngục, khắp nơi đều là thi thể dị sinh vật, làm người nhìn tê cả da đầu.
- Cậu cảm thấy có cơ hội giết chết một con ong độc hay không?
Nữ Hoàng đột nhiên quay sang Hàn Sâm hỏi.
Hàn Sâm hiểu rõ ý tứ của Nữ Hoàng, khẽ lắc đầu nói:
- Tốc độc cao nhất của tôi vẫn kém hơn Huyết Độc Phong quá nhiều, biết chỗ yếu hại của nó cũng vô dụng, căn bản không chém trúng nó được, hơn nữa. . .
- Hơn nữa cái gì?
Nữ Hoàng nhìn Hàn Sâm hỏi.
- Hơn nữa theo tôi thấy, coi như là tôi có thể đánh trúng eo của nó, chỉ sợ chưa chắc có thể thật sự làm nó bị thương, tối đa cũng chỉ có thể làm nó chịu chút đau đớn mà thôi.
Hàn Sâm cũng có chút tự mình hiểu lấy.
Trước kia lúc hắn đấu với Kim Mao Hống, liền mắt của Kim Mao Hống đều đâm không thủng, eo của con ong kia là nhược điểm, cũng không thể yếu ớt hơn con mắt được.
Chỗ hiểm chỉ là tương đối yếu ớt mà thôi, nhưng mà do tố chất thân thể của sinh vật siêu cấp thần huyết rất cao, cho nên chỗ yếu của con Huyết Độc Phong, đối với Hàn Sâm mà nói, căn bản cũng không thể xem là chỗ yếu.
Nữ Hoàng nhẹ nhàng thở dài, sao cô ta lại không biết đạo lý này, hơn nữa những con Huyết Độc Phong đó còn có mười tám con, một con đã khủng bố như thế, mười tám con cùng lên, đến nhiều người hơn nữa cũng là đi chịu chết.
Lại không phải người người đều giống như Hàn Sâm có thể né tránh công kích của ong độc, dù là Nữ Hoàng cũng không nắm chắc có thể tránh được công kích ở tốc độ như vậy.
Hòn đảo bên kia hoàn toàn tĩnh mịch, hai người xem trong chốc lát, biết rõ ở đây đã không có hy vọng gì nữa, liền chuẩn bị khống chế đại kình ngư rời đi.
Thế nhưng mà tiểu Ngân Hồ lại đột nhiên từ trong ngực Hàn Sâm nhảy ra ngoài, hóa thành một tia sáng màu bạc một lần nữa xông về hòn đảo.
- Tiểu Ngân Ngân, mày làm gì đấy?
Hàn Sâm chấn động, thật vất vả mới từ ở trên đảo trốn ra, tại sao nó lại chạy trở về.
- Đừng đuổi theo, hiện tại mười tám con ong độc kia đang ở cùng một chỗ, nếu trở lên đảo bị phát hiện, thần tiên cũng không thoát được.
Nữ Hoàng nói.
- Cô ở nơi đây chờ chút, tôi đi bắt Tiểu Ngân Ngân trở lại.
Hàn Sâm trực tiếp vọt tới, cũng không phải là Hàn Sâm có ý định đi theo tiểu Ngân Hồ liều mạng, hắn quá hiểu tiểu Ngân Hồ rồi, con hàng này khẳng định không phải đi liều mạng.
Nếu không vừa rồi lúc Hàn Sâm cùng Huyết Độc Phong chiến đấu, tiểu Ngân Hồ sớm đã xông lên rồi, sao có thể chờ tới hiện tại, nhất định là ở trên đảo lại có biến cố gì rồi.
Hàn Sâm đuổi theo tiểu Ngân Hồ lên đảo, phát hiện tiểu Ngân Hồ vọt thẳng tới vị trí nguyên bản của hoa sen, căn bản là không có một chút do dự nào.
Hàn Sâm triển khai linh giác, vậy mà không phát hiện ra tung tích của những ong độc đó ở trên đảo.
- Chẳng lẽ là những con ong độc kia đã đi ra ngoài hòn đảo?
Trong lòng Hàn Sâm kinh ngạc.
Nhưng mà Hàn Sâm còn có chút tò mò, mặc dù là những con ong độc đó đã đi ra khỏi hòn đảo, nhưng mà sự thật đã chứng minh cây sen kia căn bản không phải là bảo bối gì, hạt sen bên trong chính là mười tám con ong độc, hiện tại tiểu Ngân Hồ lại chạy về thì còn có tác dụng gì?
- Chẳng lẽ là trong thi thể những dị sinh vật đó, có đồ vật mà Tiểu Ngân Ngân muốn lấy?
Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ, người cũng đã đuổi theo tiểu Ngân Hồ đi tới núi nhỏ.
Cảnh tượng xung quanh vô cùng thê thảm, tiểu Ngân Hồ hoàn toàn không để ý đến thi thể của những dị sinh vật đó, trực tiếp chạy tới vị trí đài sen kia.
Sau khi mười tám con Huyết Độc Phong xuất thế, cũng không biết có phải là bởi vì độc tính trên người chúng nó quá kịch liệt hay không, bảy mảnh lá sen ở bên cạnh đã héo rũ, chỉ còn lại đài sen đã mất đi hạt sen kia trơ trọi đứng ở chỗ đó.
Tiểu Ngân Hồ không chút nghĩ ngợi, trực tiếp há mồm cắn đài sen không có hạt sen xuống, ở trong mồm mãnh liệt nhai.
Đài sen trong suốt như ngọc kia, rất nhanh đã bị nó nhai nát nhừ.
- Chừa chút cho tao. . . chừa chút cho tao. . .
Hàn Sâm bắt được tiểu Ngân Hồ, muốn đẩy miệng của nó ra, nhưng mà tiểu Ngân Hồ đã ọt ọt một tiếng, toàn bộ nuốt xuống.
- CMN, mày cũng quá độc ác đi, thiệt thòi mới vừa rồi tao còn dốc sức liều mạng cứu mày, ai ngờ tên ranh con mày vậy mà ăn mảnh, tuyệt không lưu gì cho tao. . .
Hàn Sâm dậm chân chỉ trích tiểu Ngân Hồ.
Tiểu Ngân Hồ vẫn không để ý tới hắn, ưu nhã cúi đầu hít hà mặt đất, sau đó dùng hai chân trước bắt đầu đào ở trên mặt đá.
Mặt đá kia ở dưới móng của nó giống như là đậu hủ, chỉ chốc lát sau đã bị nó đào ra một cái hố đá sâu gần 2m.
- Có cái gì?
Con mắt của Hàn Sâm lập tức phát sáng lên, chỉ thấy dưới nhánh hoa phía dưới còn có một thứ gì đó, một đoạn tuyết trắng nhỏ đã bị tiểu Ngân Hồ đào lên.
- Này này hồ ca hồ tỷ, mặc kệ là cái gì, Tiểu Ngân Ngân mày đã khổ cực rồi, trước nghỉ ngơi một chút, loại việc nặng nhọc này để cho tao tới.
Hàn Sâm vội vàng nhảy vào trong hầm, ôm lấy tiểu Ngân Hồ đặt lên trên bả vai mình, sau đó dùng hai tay đi đào thứ ở phía dưới.
Hắn đây là sợ tiểu Ngân Hồ giống như vừa rồi ăn một mình, mới bằng lòng tự mình đi đào.
Hàn Sâm đào xuống không qua bao sâu, vật kia đã hoàn toàn được đào lên, là ba củ sen tuyết trắng, lớn bằng cánh tay đứa trẻ con, mỗi một củ đều chỉ dài mười mấy cm.
Mặc dù là chôn dưới đất, nhưng mà chúng lại trắng sáng như tuyết, quả thực giống như là băng tuyết ngưng tụ thành vậy, còn tản ra từng luồng mùi thơm ngát.
Hàn Sâm cầm ba đoạn củ sen trong tay, còn chưa kịp nhìn kỹ, tiểu Ngân Hồ ở trên bờ vai đã mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, trực tiếp cắn xuống một đoạn, răng rắc răng rắc nhai.
- Mình làm sao lại quên mất nó rồi, bề ngoài của nó rất có tính lừa gạt, mỗi lần đều quên nó.
Trong lòng Hàn Sâm đang rỉ máu, cũng không biết đây là bảo bối gì, cứ như vậy bị Tiểu Ngân Ngân ăn hết một phần ba.
- Còn lại những thứ này là của tao, của mày đã ăn xong.
Lập tức ánh mắt của tiểu Ngân Hồ lại nghiêng nhìn sang bên này, Hàn Sâm vội vàng ôm chặt hai đoạn củ sen.
Tiểu Ngân Hồ lại chạy đến bên chân Hàn Sâm, thân mật dùng cái đầu nhỏ cọ cọ vào bắp chân Hàn Sâm.
- Giả ngu cũng vô dụng, cái này là của tao.
Hàn Sâm vội vàng thu hai đoạn củ sen vào, lúc này mới nhấc tiểu Ngân Hồ đang nũng nịu lên ôm vào trong ngực.
Lúc này Nữ Hoàng cũng đã leo lên hòn đảo, đã leo tới biên giới ngọn núi nhỏ, Hàn Sâm vội vàng ôm tiểu Ngân Hồ đi xuống, miễn để cô ta thấy tình huống bên này.
- Những con ong độc đó không biết đi nơi nào rồi, xem ra là đã đi rồi.
Hàn Sâm đi tới trước mặt Nữ Hoàng, cười rạng rỡ nói.
- Nó phát hiện ra cái gì?
Nữ Hoàng liếc mắt một cái đã thấy ngay Hàn Sâm dối trá, chỉ thẳng vào chỗ yếu hại.
- Còn không phải là cái đài sen kia sao, lúc tôi chạy đến, nó đã ăn hết toàn bộ, không hề chừa chút nào cho tôi, cũng không biết món đồ kia có tác dụng gì, làm tôi đau lòng chết đi được.
Hàn Sâm hận không thể nặn đi ra hai giọt nước mắt cho Nữ Hoàng xem, nhưng thật sự là không nặn ra nổi.
Ánh mắt của Nữ Hoàng rõ ràng cho thấy cực độ không tín nhiệm đối với Hàn Sâm, nhưng mà cũng không nói gì nữa, quay người lại đi tới bờ biển.
Hai người một hồ một lần nữa lên đường, hy vọng có thể sớm tìm thấy đất liền, chỉ là đã ở trên biển bốn năm ngày, nhưng đừng nói tới đất liền, liền một hòn đảo nhỏ đều không thấy.
Đột nhiên, xa xa trên mặt biển truyền đến một tiếng kêu kỳ dị, âm thanh kia Hàn Sâm và Nữ Hoàng nghe đều có chút quen tai, sắc mặt đều biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận