Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1158: Bảo Bối Trong Hố Đất

Bởi vì vị trí của động đất cách sào huyệt của Phệ Kim Thú không xa, lúc Hàn Sâm đi tới liền rất cẩn thận, sợ lại đánh động mấy con Phệ Kim Thú đó.
Nhưng mà Hàn Sâm cũng không phải thật sự rất sợ, lần trước là bởi vì hắn không biết có nhiều Phệ Kim Thú như vậy, kết quả mới bị chúng vây lại.
Lần này Hàn Sâm đã thêm cẩn thận, chỉ cần thấy được chúng liền sẽ bỏ chạy, chúng cũng rất khó đuổi được Hàn Sâm.
Cũng may là con đường Hàn Sâm đi tới không đụng phải Phệ Kim Thú, mãi cho đến gần cái động đất kia, Hàn Sâm lại dạo qua một vòng ở xung quanh, sau khi xác định không nhìn thấy bóng dáng của Phệ Kim Thú, mới đi đến bên cạnh động đất.
Hàn Sâm ngồi xổm bên cạnh động đất hướng vào bên trong động đất dò xét, cửa động rất nhỏ, chỉ lớn cỡ chén ăn cơm, bên trong tối om, cũng không biết đến cùng là sâu bao nhiêu.
Dùng Động Huyền Khí quét xuống, nhưng mà vì cái động kia có chút quanh co, Động Huyền Khí cũng khó có thể xâm nhập vào trong đó.
- Mặc kệ, đào trước rồi tính.
Hàn Sâm gọi Ác Quỷ Hoàn ra, biến thành bộ dáng một cái xẻng, nhắm cửa động từng xẻng đào xuống dưới.
Cấu tạo và tính chất của đất ở chỗ này không tốt lắm, bên trong pha tạp rất nhiều nham thạch cứng rắn, cũng may là khí lực của Hàn Sâm không nhỏ, không bao lâu đã từ miệng cái hang nhỏ kia đào xuống sâu 5~6 mét.
Nhưng mà ngoại trừ nham thạch ra, Hàn Sâm chẳng đào được cái gì khác cả.
Coong!
Hàn Sâm lại một xẻng đào xuống dưới, giống như là đâm lên bên trên vật cứng gì đó, vậy mà không thể đào xuống tiếp được.
Hàn Sâm lập tức vui vẻ, biết chắc là mình đã đào được cái gì đó, nếu không coi như là đụng phải tảng đá, dùng sự sắc bén của Ác Quỷ Hoàn cùng lực lượng của hắn, cũng có thể trực tiếp đào đứt.
Hiện tại Ác Quỷ Hoàn không thể đào xuống được, hiển nhiên là đụng phải đồ vật gì đó ghê gớm rồi.
Hàn Sâm vội vàng dùng xẻng xúc bùn đất và nham thạch phía trên ra, dần dần lộ ra đồ vật ở phía dưới.
Hàn Sâm nhìn thoáng qua, lập tức hơi ngẩn ra, chỉ thấy chỗ lộ ra ngoài là một khối nham thạch, nhưng mà khối nham thạch này vô cùng vuông vức, thoạt nhìn giống như là nhân công chế tạo ra.
Hiện tại còn không thấy rõ toàn bộ nham thạch, chỉ mới lộ ra một mảng nhỏ, còn có một bộ phận rất lớn ở trong đất bùn, Hàn Sâm vung vẩy cái xẻng tiếp tục đào rộng ra xung quanh, muốn móc cả khối ra nhìn thử.
Tảng đá phía dưới vẫn còn rất lớn, Hàn Sâm đào một hồi lâu mới có thể đào tảng đá kia hoàn toàn hiển lộ ra.
Thoạt nhìn tảng đá kia có chút lạ, hẳn là một tảng đá bị vỡ, hai đầu đều bị cái gì đó cắt đứt, chỉ còn lại một đoạn chừng hai mét.
Mà độ rộng của tảng đá kia lại vượt qua 10m, thoạt nhìn giống như là bộ phận của một thứ đồ làm bằng đá rất lớn.
Trên tảng đá chẳng có cái gì cả, nhìn không ra rốt cuộc là thứ gì, Hàn Sâm khẽ nhíu mày, thò tay muốn lật hòn đá kia qua, nhìn xem mặt khác có đồ gì không.
Thế nhưng mà làm cho Hàn Sâm càng thêm hoảng sợ là, tảng đá kia nặng nề khó có thể tưởng tượng, Hàn Sâm dùng sức nhấc lên một chút, vậy mà không thể nhấc tảng đá lên.
Hàn Sâm dùng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh mở ra chín đạo khóa gen, cả người đều nổi lên màu đỏ kỳ dị, hai tay đỡ ở phía dưới tảng đá, dùng hết khí lực toàn thân nhấc lên.
- Đứng lên cho tao.
Hàn Sâm phát ra một tiếng rống giận, từng chút một nhấc tảng đá lên.
Thế nhưng mà còn chưa lật tảng đá qua, mặt Hàn Sâm đã đỏ lên, thân thể đều run lẩy bẩy, hai tay có chút không chịu nổi, cuối cùng không thể không buông tảng đá xuống.
Chỉ nghe bịch một tiếng, tảng đá một lần nữa rơi xuống, đập cho mặt đất lắc lư một hồi.
- Tảng đá kia nhất định là đồ tốt.
Hàn Sâm cắn răng một cái, gọi Kỵ Sĩ Phản Nghịch cùng Kim Mao Hống ra.
Sau đó cùng bọn họ xúm vào nhấc tảng đá kia lên.
- Các đồng chí thêm chút sức nữa… một hai ba lên. . .
Hàn Sâm hô hào khẩu hiệu để cho Kỵ Sĩ Phản Nghịch, Kim Mao Hống cùng hắn đồng thời phát lực.
Mắt thấy đã sắp nhấc tấm bia đá kia lên lật lại, ánh mắt của Hàn Sâm hướng tới phía trước lơ đãng quét qua, lập tức bị hù cho tay mềm nhũn, hòn đá kia lại rơi xuống, đập cho bụi đất tung bay.
Chỉ thấy một con Phệ Kim Thú nhỏ, không biết lúc nào đã đứng ở đối diện hố đất, lúc này đang cúi đầu, vẻ mặt tò mò nhìn bọn Hàn Sâm.
Hàn Sâm lập tức bay lên, nhảy ra ngoài hố đất định chạy, nhưng mà ở bên ngoài hố đất nhìn ngó, lại không phát hiện ra bóng dáng của sáu con Phệ Kim Thú trưởng thành kia, chỉ có con thú nhỏ là đang ở chỗ này.
- Khụ khụ, anh bạn nhỏ, sao mày lại tới đây, ở đây rất nguy hiểm, có rất nhiều quái thúc thúc đáng sợ, mày mau về nhà đi.
Hàn Sâm vẫy tay đối nói với con tiểu Phệ Kim Thú kia.
Thế nhưng mà tiểu Phệ Kim Thú cũng không để ý đến hắn, chỉ là tò mò nhìn bọn Hàn Sâm cùng Kỵ Sĩ Phản Nghịch, không hề có một chút ý tứ sợ hãi nào.
Hàn Sâm muốn xoay người rời đi, nhưng mà đào đều đã đào ra rồi, sáu con Phệ Kim Thú trưởng thành kia lại không có ở nơi này, đi như vậy tựa hồ có chút quá nhát gan.
Mắt thấy tiểu Phệ Kim Thú không có ý muốn công kích hắn, Hàn Sâm lại dùng Động Huyền Khí quét khu vực xung quanh một hồi, vẫn không phát hiện ra tung tích mấy con Phệ Kim Thú khác, cắn răng một cái gọi Miêu Quân ra, để cho nó ở bên ngoài để ý động tĩnh, có động tĩnh gì thì kêu một tiếng, để cho hắn có thể kịp thời đào tẩu.
Sau đó Hàn Sâm cười cười với con tiểu Phệ Kim Thú kia:
- Anh bạn nhỏ, ngoan ngoãn, đừng có kêu nha.
Thấy tiểu Phệ Kim Thú không có phản ứng gì, cũng không lộ ra địch ý, Hàn Sâm liền lại nhảy vào trong hầm, một lần nữa cùng Kỵ Sĩ Phản Nghịch, Kim Mao Hống cùng nhấc tảng đá kia lên.
- Các đồng chí thêm chút sức nữa… một hai ba lên. . .
Hàn Sâm vừa hô hiệu lệnh vừa dùng sức.
Tảng đá này thật sự quá nặng, hợp lực ba người mới miễn cưỡng có thể nhấc lên, con tiểu Phệ Kim Thú kia nhìn thú vị, còn cho là bọn họ đang chơi đùa cài gì, lập tức nhảy vào bên trong hố đất, sau đó cũng dùng đầu đi nâng tảng đá.
Ầm ầm!
Rốt cục tảng đá đã bị nhấc lên, Hàn Sâm leo lên trên nhìn thoáng qua, trong lòng lập tức vui vẻ, bên trên quả nhiên có vết khắc.
Thế nhưng mà chờ lúc Hàn Sâm vét sạch bùn đất phía trên đều, lại có chút trợn tròn mắt.
Trên mặt tảng đá lớn này, vậy mà chỉ có khắc hai chữ “Nhân Nhất”.
- Đây là có ý gì vậy? Nhân Nhất? Có một người?
Hàn Sâm nhìn chữ khắc trên tảng đá có chút buồn bực.
Nhưng mà sau khi nhìn thêm mấy lần, sắc mặt của Hàn Sâm lại có chút thay đổi.
Bộ dáng cùng chữ viết trên tảng đá kia, Hàn Sâm càng xem càng cảm thấy có chút quen mắt, giống như hắn đã gặp vật tương tự như thế ở đâu rồi.
Hàn Sâm nhíu mày nhìn tấm bia đá kia cẩn thận nhớ lại, lập tức một tia chớp xẹt qua trong óc, khiến cho sắc mặt của Hàn Sâm đại biến, vội vàng đến gần cẩn thận nhìn hình dạng lớn nhỏ cùng chữ viết ở bên trên tảng đá kia.
- Không sai rồi, rất giống tảng đá kia, chữ viết cũng rất giống. . .
Hàn Sâm lộ ra vẻ cổ quái nhìn hai chữ ở trên tảng đá kia, càng thêm xác định suy đoán của mình.
Lúc trước Hàn Sâm bị vây ở bên trong sơn cốc thời gian ba năm, ở đó có một khối tàn bia, khối tàn bia kia hắn đã nhìn ba năm, chữ viết phía trên không thể quen thuộc hơn được nữa.
Hàn Sâm có thể rất khẳng định, chữ viết trên tảng đá này cùng chữ viết trên tấm tàn bia kia là cùng một mạch, hơn nữa tính chất cùng hình dạng tảng đá, thoạt nhìn cũng rất giống như là một bộ phận của khối tàn bia kia.
- Đây là chuyện gì? Nếu như tảng đá này thật sự là một bộ phận của tàn bia, tại sao nó lại rơi ở chỗ này? Nó và Nữ Đế tệ có quan hệ gì đây?
Hàn Sâm nhìn tảng đá nhíu mày suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận