Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3151. Tân Bạch luyện kiếm.

“Hàn Sâm, ngươi lại có con gái lớn như vậy?” Tần Bạch rất kinh ngạc, nhìn Bảo Nhi.
Thế nhưng hiện tại Tân Bạch không có tâm tình quan tâm chuyện này, lại vội vàng nói tiếp: “Hàn Sâm, ngươi rốt cuộc có biện pháp nào, mau nói đi.”
Hàn Sâm mỉm cười nói: “Biện pháp của ta rất đơn giản, con gái của ta cũng học một chút kiếm thuật cùng ta, để nàng tùy tiện luyện một chút cùng Thái tử ngươi là được.”
Tần Bạch trợn to mắt nhìn Hàn Sâm: “Hàn Sâm, không phải ngươi đang nói đùa đấy chứ? Con gái của ngươi mới lớn một chút như vậy, nàng lại biết kiếm thuật gì? Cho dù nàng biết, cũng kém hơn hộ vệ bên cạnh ta. Muốn tìm người luyện cùng, chỗ ta còn nhiều, cần gì phải để một cô bé luyện kiếm cùng ta?”
Hàn Sâm cười một tiếng thần bí: “Thái tử điện hạ đừng vội, mặc dù kiếm thuật của con gái ta rất bình thường, nhưng nàng có một điểm †hần kỳ, chỉ cần người luyện kiếm cùng nàng, kiếm pháp sẽ tiến nhanh trong khoảng thời gian ngắn.”
Tần Bạch lộ vẻ mặt không dám tin tưởng đánh giá Bảo Nhi: “Thật có loại chuyện này sao?”
Hàn Sâm nói có vẻ rất chân thành: “Điện hạ, ngươi đối xử với ta tốt như vậy, sao ta sao lại gạt ngươi chứ? Con gái của ta quả là có thiên phú dị bẩm. Thật ra, luyện kiếm chỉ là thứ yếu, ngươi chỉ cần chơi đùa cùng nàng, không đến mấy ngày kiếm pháp sẽ tiến nhanh, luyện thành Ba Lan Kiếm Pháp gì kia tuyệt đối không đáng kể.”
“Như thế thì rất tốt, vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi.” Tân Bạch nửa tin nửa ngờ nói.
Hàn Sâm lại lắc đầu nói: “Thái tử điện hạ, nơi này là hoàng cung đại nội, các ngươi chơi ở đây, chỉ e không quá thỏa đáng đâu?”
“Đúng, đúng, đúng, không thể để Giả thái phó nhìn thấy, vậy chúng ta đi đến chỗ ngươi đi.” Tần Bạch liên tục gật đầu, nói với vẻ mặt hưng phấn.
“Như thế rất tốt, ta vẫn luôn ở lâu đài cổ của Phượng gia, điện hạ cùng đi theo ta chứ.” Hàn Sâm cười tủm tỉm dẫn theo Tần Bạch ra cung, đi hướng về lâu đài cổ Phượng gia.
Hiện tại, bọn người Hàn Sâm cùng ở nhờ tại lâu đài cổ Phượng gia, chủ yếu vẫn hi vọng có thể thường xuyên gặp được Phượng Âm Âm, nếu không Hàn Sâm đã sớm chuyển ra ngoài.
“Vừa lúc, ta đã thật lâu chưa từng nghe hòa nhạc, để Phượng Phỉ Phỉ hát hai bài ca cho chúng ta nghe chút.” Tần Bạch gật đầu nói.
Hàn Sâm dẫn theo Tần Bạch đi một đường đến Lâu đài cổ Phượng gia. Phượng Phỉ Phỉ lại không ở trong nhà, nghe Phượng Âm Âm nói là ra ngoài diễn xuất, chắc hẳn sẽ không đến trong thời gian gần đây.
“Không ở mới vừa hay.” Tân Bạch hơi thất vọng, nhưng lại rất hợp tâm ý của Hàn Sâm.
“Điện hạ đi theo ta.” Hàn Sâm nói rồi đi đến trong viện mà mình.
Viện này xây theo hình thức vườn hoa, là một viện tốt nhất trong Lâu đài cổ Phượng gia. Phượng Phỉ Phỉ sai người đặc biệt thu dọn ra cho đám người Hàn Sâm ở lại. Hàn Sâm coi như hài lòng với nơi này, đặc biệt là hoa viên nhỏ kia, thiết kế rất lịch sự tao nhã.
“Thái tử, ngươi chơi cùng Bảo Nhi ở chỗ này đi, ta còn có việc, tạm thời rời đi một lát. Hàn Sâm nói với Tần Bạch.
“Ngươi có việc thì cứ đi thôi, con gái của ngươi có bổn Thái tử trông rồi, không có việc gì.” Tân Bạch nói.
Hàn Sâm không nói gì, chỉ cười cười, rồi ra khỏi gian phòng của mình.
Mặc dù Hàn Sâm không phải người chuyên dùng kiếm, nhưng tu vi kiếm đạo của hắn cực cao, cũng kém hơn cao thủ kiếm đạo chân chính. Chỉ có loại cao thủ kiếm đạo tuyệt thế như Lục Đạo Đại Đế, mới có thể hơi mạnh hơn Hàn Sâm một chút về ý cảnh kiếm đạo.
Muốn dạy Tần Bạch học Ba Lan Kiếm Pháp rất dễ dàng, thế nhưng Hàn Sâm vẫn hiểu biết Tần Bạch đôi chút. Tâm chơi bời của kẻ này quá nặng, chính là một đứa trẻ con.
Trẻ con như vậy sinh ra trong gia đình bình thường, có thể nói là rất bình thường. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại sinh ở nhà đế vương, lại là người thừa kế duy nhất của đế quốc. Hậu quả xấu của loại này tâm chơi bời này sẽ bị phóng đại lên ngàn vạn lần.
Thật ra, với tính cách của Tần Bạch, nếu hắn sinh ra trong gia đình bình thường, lại sẽ hạnh phúc hơn một chút.
Thế nhưng thiên mệnh đã như thế, nhân lực không thể thay đổi. Hàn
Sâm biết nếu mình đứng đắn dạy hắn luyện kiếm, chắc chắn hắn luyện hai lần đã cảm thấy không có gì hay. Hắn không muốn luyện, Hàn Sâm cũng không có khả năng ra tay đánh hắn, cho nên căn bản là vô dụng.
Loại vấn đề nhi đồng này, giao cho Bảo Nhi thích hợp nhất.
Liếc mắt nhìn Tần Bạch tràn đầy phấn khởi nói chuyện phiếm cùng Bảo Nhi trong vườn hoa, Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng: “Đây là đo chính ngươi cầu xin ta.”
Đóng cửa phòng, Hàn Sâm kêu gọi ra Thiên Thần Quan, thử dùng Thiên Thần Quan về miếu thần Tài. Trước kia tại đại vũ trụ gen thì có thể làm vậy, nhưng ở đây lại không biết có được hay không.
May mà tác dụng của Thiên Thần Quan vẫn còn y nguyên. Từ sau khi được Thần giải trừ hạn chế tại đại vũ trụ đế quốc, Thiên Thần Quan đã hoàn toàn khôi phục tác dụng của nó.
Hàn Sâm rất muốn cho Thần giúp hắn giải trừ hạn chế tất cả võ trang Thần Cách, thế nhưng từ sau một lần đó, hắn không còn gặp lại Thần nữa.
Hàn Sâm đứng trên thần đàn, cảm giác lực lượng của Thiên Thần Quan hợp thành một thể với toàn bộ thần miếu, mà thần miếu giống như một gốc cây đại thụ cắm rễ ở đây. Thông qua xúc cảm của bộ rễ, vào lúc Hàn Sâm mang Thiên Thần Quan, có thể cảm thấy được toàn bộ chuyện xảy ra trong vòng vạn dặm quanh sông Thần Tài.
Thế nhưng nếu sông Thần Tài chảy vào trong sông ngầm dưới lòng đất, lực cảm giác của Thiên Thần Quan lại trở nên tệ hơn, dường như bị lực lượng nào đó che đậy.
“Bên trong sông ngầm dưới lòng đất kia rốt cuộc có cái gì vậy?” Hàn Sâm rất muốn đi tìm tòi hư thực, thế nhưng sông ngầm dưới lòng đất dài mấy vạn dặm, không có tọa độ xác thực, rất khó tìm được vị trí chính xác.
Vào lúc Hàn Sâm đang suy tư, đột nhiên cảm ứng được chút gì đó, hơi chuyển động ý nghĩ, một cảnh tượng lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Chỉ thấy một người phụ nữ ôm một đứa bé xông vào khu vực sông Thần Tài, sau lưng còn có mấy người đang đuổi theo nàng.
“Chị dâu, ngươi đừng chạy nữa, đứa bé kia là người không rõ, nó chẳng những sẽ hại ngươi, còn hại cả đại ca nữa.” Người phía sau vừa đuổi theo vừa gọi.
Thế nhưng người phụ nữ kia lại không nói chuyện, chỉ chạy trối chết.
Hàn Sâm có thể nhìn ra từ sắc mặt của người phụ nữa kia, chỉ e nàng đã sắp đến mức đèn cạn dầu, dựa vào ý niệm chèo chống mới có thể chạy đến bây giờ.
Khi chạy đến bên bờ sông, người phụ nữ ôm con rốt cục bị những người kia đuổi kịp.
“Chị dâu, sao ngươi phải khổ như vậy chứ? Vì một người chẳng lành, làm cho chuyện thành như vậy. Đây thật sự là điều ngươi mong muốn sao?” Một người trong đó thở dài với người phụ nữ, nói.
“Ta cầu xin các ngươi, thả cho hai mẹ con chúng ta một con đường sống đi.” Người phụ nữ ôm con quỳ xuống, liều mạng dập đầu người kia.
“Chị dâu, không phải chúng ta không cho các ngươi đường sống, thực sự là đứa bé này là khắc tinh, tai họa của đại ca. Nếu nó không chết, đại ca sẽ không sống yên lành được. Chị dâu, ngươi làm vợ chồng cùng đại ca, ngươi cũng không muốn nhìn hắn xảy ra chuyện phải không?” Người kia vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt, cả đám dần dần tới gần người phụ nữ.
“Đây là con của chúng ta, hắn lại thật nhẫn tâm như thế sao?” Người phụ nữ ôm con, bi thương nói.
Hàn Sâm cảm thấy kỳ quái: “Loại địa phương này, sao lại phát hiện loại chuyện như vậy được? Cả hành tinh đều bị người của Thiên Nguyên vương khống chế. Chẳng lẽ người phụ nữ này có quan hệ gì với Thiên Nguyên vương sao?”
Hàn Sâm hơi động trong lòng, không khỏi nhìn đứa trẻ trong lòng người phụ nữ kia, vừa xem đã lập tức ngẩn người.
Chỉ thấy đứa bé kia lớn chừng hai ba tuổi, được người phụ nữ ôm vào trong lòng, mặc dù mắt mở to, thế nhưng không khóc, cũng không ầm
Đây không phải mấu chốt. Điểm mấu chốt là dáng vẻ của đứa bé này, trắng trẻo mũm mĩm, trông rất đáng yêu. Thế nhưng nó lại là một người đầu trọc, mà đỉnh đầu còn mọc ra chín bướu thịt nhỏ, vị trí sắp xếp giống như vết sẹo tròn của Phật tử.
Hơn nữa, Hàn Sâm càng nhìn đứa bé này càng cảm thấy nó trông rất quen. Một lát sau, Hàn Sâm mới nghĩ đến đứa bé này giống ai: “Không thể nào, chẳng lẽ đứa bé này là chuyển thế của Thủy Tổ Nhiên Đăng Phật tộc?”
Hết chương 3151.
Bạn cần đăng nhập để bình luận