Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2070. Đỉnh Thải Vân

“Cùng là tinh linh do ngọc khí ngưng tụ mà lại có khác biệt lớn như vậy, xem ra sau này phải luyện thêm nhiều Ngọc Tiên Linh Châu mới được, dùng để thăng cấp Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.” Hàn Sâm thầm nghĩ.
Cùng Cô Trúc lên đỉnh Thải Vân, lúc đi trên đường Hàn Sâm thử luyện hóa Ngọc Hổ Linh Châu. Kết quả cực kỳ khó luyện hóa, sau khi sử dụng cảm giác toàn thân như thể rơi vào hầm băng, phí rất nhiều công sức có thể hoàn toàn luyện hóa được Ngọc Hổ Linh Châu.
Nhưng sau khi viên Ngọc Tiên Linh Châu kia bị hắn nuốt lại giống như viên Ngọc Tiên Linh Châu trước, toàn thân cực kì thoải mái, hơn nữa còn cung cấp năng lượng cho hắn kinh khủng hơn nhiều so với viên Ngọc Tiên Linh Châu trước đó.
Hàn Sâm mơ hồ cảm thấy sức mạnh của thần quang Băng Cơ Ngọc Cốt dường như lớn hơn vài phần, lúc luyện hóa Ngọc Hổ Linh Châu lại không có cảm giác này.
Đỉnh Thải Vân cũng là một hòn đảo, nhưng hòn đảo này hoàn toàn do vân khí ngưng tụ tạo thành, những vân khí đó đã ngưng thành thực chất, hóa thành các đám mây nhiều màu sắc; mặt đất, đỉnh núi, rừng rậm đều là do vân khí hóa thành.
Còn có các loại sinh vật dị chủng do vân khí rực rỡ hóa thành, nhìn có vẻ rất nhiều hình dáng nhiều màu sắc, như thể tiến vào một công viên kẹo bông gòn vậy.
“Vân Thú ở nơi này nhiều như vậy, ngươi nói là con nào thế?” Theo như Hàn Sâm thấy, Vân thú nhiều đến mức không đếm xuể, vả lại nhìn có vẻ đều vô cùng ngoan ngoãn.
“Cô Trúc sư đệ, Hàn Sâm sư đệ, các ngươi cũng đến săn Vân Thú à?” Cô Trúc còn chưa trả lời đã thấy một vị đệ tử của Trấn Thiên Cung bay đến từ cách đó không xa, chớp mắt đã đến trước mặt hai người bọn họ.
“Thứ cho tiểu đệ mới tới Trấn Thiên Cung không lâu, vẫn chưa quen biết hết các vị sư huynh, không biết phải xưng hô thế nào với sư huynh đây?” Hàn Sâm thấy Cô Trúc không nói lời nào, biết ngay hắn hoàn †oàn không quen biết vị sư huynh trước mặt, chỉ đành cắn răng đi hỏi.
Vị sư huynh này không phải Thiên tộc, có một cái đầu hổ màu trắng, phần lộ ra ngoài áo giáp cùng đều là lông trắng, có chút giống tộc Tago nhưng lại có điểm khác biệt.
Nhưng có thể đặt chân lên đỉnh Thải Vân chắc chắn cũng là đạo sư cấp Hầu Tước, cho dù không phải Thiên tộc thì chắc chắn cũng sở hữu tu vi bất phàm.
Vị sư huynh đó điềm tĩnh nói: “Ta tên Bạch Chân, đệ không quen ta cũng ngạc nhiên gì, ta vẫn luôn làm việc ở Thiên Đạo Viện, bình thường rất ít khi ra ngoài.”
“Hóa ra là Bạch sư huynh.” Hàn Sâm nghe nói hắn làm việc ở Thiên Đạo Viện, lập tức có chút kinh ngạc trong lòng.
Thiên Đạo Viện không phải là nơi bình thường, cho dù là đệ tử xuất sắc của Thiên tộc cũng chưa chắc có thể vào Thiên Đạo Viện, huống chỉ là một người ngoại tộc.
Theo như Hàn Sâm được biết, Thiên Đạo Viện tương đương với viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật cao nhất của Trấn Thiên Cung, những công việc như cải tiến thuật gen, nghiên cứu và phát triển dị bảo loại mới của Trấn Thiên Cung đa số đều là do đệ tử của Thiên Đạo Viện hoàn thành.
Bạch Chân này nhìn có vẻ cao lớn thô kệch, cực kỳ hung mãnh nhưng lại làm công việc có tính kĩ thuật như vậy, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Bạch Chân nhìn Hàn Sâm nói: “Hàn sư đệ, ta đã ngưỡng mộ ngươi từ lâu. Đao pháp Thiên Chi Hạ mà đệ cải biên đã được tôn vinh như một án lệ kinh điển ở Thiên Đạo Viện bọn ta, được đưa vào trong sách giáo khoa, nhân tài đẳng cấp như đệ không đến chỗ Thiên Đạo Viện bọn ta quả là đáng tiếc.”
“Bạch sư huynh quá khen, việc cải biên đao pháp Thiên Chỉ Hạ chỉ là may mắn mà thôi, nếu cho ta làm một lần nữa thì ta cũng không có bản lĩnh đó.” Lời này của Hàn Sâm cũng không phải chỉ là khiêm tốn.
Nếu đao pháp Thiên Chi Hạ không phải là loại mà hắn sở trường thì hắn cũng không thể cải biên một cách hoàn hảo như vậy được.
“Không không không, có tài chính là có tài, Hàn sư đệ đệ không cần khiêm tốn. Thật ra cũng hơi ngại, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo Hàn sư đệ nhưng mãi vẫn không có duyên gặp gỡ. Nay có thể gặp được ở đây, quả thật là cơ hội trời ban, cho nên ta mới lấy hết can đảm mạo muội tới đây, hy vọng Hàn sư đệ có thể giúp đỡ.” Nói rồi, Bạch Chân còn khẽ hành lễ với Hàn Sâm.
Hàn Sâm thấy Bạch Chân nói chuyện rất thành khẩn, hơn nữa hắn đã nói đến nước này rồi, cho dù cuối cùng không thể hoàn thành được thì Hàn Sâm cũng nên xem thử, nếu không thì thật thất lễ.
“Bạch sư huynh có vấn đề gì cứ việc nói ra, mọi người cùng nhau nghiên cứu. Nhưng trình độ của ta thực sự rất bình thường, chưa chắc có thể giúp được.” Hàn Sâm nói.
Bạch Chân nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, tự động bỏ qua những lời đằng sau của Hàn Sâm, vội vàng lấy một cái máy liên lạc thông minh ra, mở những hình chiếu tài liệu trong đó, sau đó kích động giảng giải chỉ tiết một lần thuật gen mà hắn nghiên cứu cho Hàn Sâm.
Bởi vì thuật gen này quả thực có hơi phức tạp, Bạch Chân chỉ giảng giải thôi đã tốn không ít thời gian, Hàn Sâm nhìn về phía Cô Trúc.
Cô Trúc ngồi bên đó thản nhiên nói: “Thời gian không phải vấn đề với ta”
Hàn Sâm chỉ đành kiên nhẫn nghe tiếp, đại khái biết được tình hình hiện tại của Bạch Chân và vấn đề mà hắn gặp phải.
Thuật gen mà Bạch Chân nghiên cứu tên là “Thuật Hồi Âm”, nghe âm thanh có vẻ hơi buồn cười lại vô dụng, nhưng sau khi Hàn Sâm hiểu được mạch suy nghĩ của hắn thì lại có chút ngạc nhiên với “Thuật Hồi Âm’ này.
Thuật Hồi Âm không phải dạng thuật gen lợi dụng sóng âm để dò đường giống như loài rơi mà là một loại thuật gen công kích dùng sóng âm trùng điệp.
Sự xếp chồng liên tục của các sóng âm làm cho các dao động ở tần số cao hơn xảy ra, khiến cho tấn công sóng âm càng trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn duy trì lâu hơn.
Về mặt tư duy thì không có vấn đề gì, nhưng chỗ khó là phải làm sao mới có thể xếp chồng sóng âm. Dù sao thì lúc tấn công, kẻ thù cũng không thể ở một không gian bị hạn chế như kiểu nhà kho, dạng thuật gen có yêu cầu đặc thù đối với không gian như này rất khó có thể dùng trong thực chiến.
Cho dù nghiên cứu của Bạch Chân thành công, trong hoàn cảnh đặc biệt có thể tăng cường tính kéo dài và lực sát thương của sóng âm trên phạm vi lớn thì cũng không thể mang theo bên mình một không gian như nhà kho lúc chiến đấu với người khác chứ?
Trước khi chiến đấu phải nhốt đối thủ vào trước, ý tưởng như vậy không hề thực tế chút nào.
Bạch Chân đã nghiên cứu rất lâu, cũng không thể tìm được cách nào để dùng “Thuật Hồi Âm” mà hắn nghiên cứu vào trong chiến đấu thực tế.
Sau khi Hàn Sâm suy nghĩ cũng cảm thấy có chút đau đầu, đây là thiếu sót bẩm sinh của “Thuật Hồi Âm, thực sự rất khó sửa.
Giống như cá sinh ra chỉ có thể bơi trong nước, chim có thể bay, Thuật Hồi Âm cần phải có một môi trường như vậy mới có thể thể hiện ra được, nếu như sửa mất thì không phải là Thuật Hồi Âm nữa rồi.
“Bạch sư huynh, e rằng cái này ta không thể giúp huynh được rồi. Muốn vận dụng thuật Hồi Âm vào trong thực chiến, bắt buộc phải có một không gian kín làm tiền đề, trừ khi huynh tự mang một cái chuông nhốt đối thủ vào trong, không thì ta cũng không có cách giải quyết nào hay cả” Hàn Sâm có hơi bối rối nói với Bạch Chân.
Bạch Chân nghe được lời Hàn Sâm thì mắt bỗng sáng lên: “Hàn sư đệ nói phải, nếu như ta làm một cái chuông để nhốt đối thủ vào trong là có thể giải quyết vấn đề môi trường mà Thuật Hồi Âm cần, hơn nữa có chuông là vật đàn hồi lại âm thanh, phần sức mạnh sóng âm bị vách chuông hấp thu cũng có thể thông qua vách chuông hóa thành sóng âm một lần nữa, hình thành nên tầng chồng âm thứ hai…
Sau đó Bạch Chân lại nói một hồi, Hàn Sâm nghe mà nhức hết cả đầu. Mặc dù Hàn Sâm cũng từng học về cải biên thuật gen, nhưng để so sánh với Bạch Chân thì tất nhiên không cùng một đẳng cấp.
“Lẽ nào những người họ Bạch đều giỏi việc cải biên nghiên cứu thuật gen à?” Hàn Sâm nghĩ tới thây Bạch Dịch Sơn của mình, thâm buồn bực trong lòng.
Bạch Chân hưng phấn rời đi nhưng Hàn Sâm không cho rằng làm một cái chuông lớn là một ý kiến hay. Ai lại ngốc đến mức đợi bị nhốt vào trong chuông. Kẻ đần độn như vậy, cho dù không cần dùng đến Thuật Hồi Âm cũng có thể giết chết.
Hết chương 2070.
Bạn cần đăng nhập để bình luận