Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3332. Giản và kiếm

Trong khoảnh khắc vượt qua vách ngăn, Hàn Sâm cảm thấy một luồng lực hấp dẫn khổng lồ truyền đến, dù thể Thần Linh siêu cấp của hắn cũng khó thoát khỏi lực hút kia, nháy mắt đã bị hút vào.
“Ting!”
Một tiếng động vang lên giòn tan, cơ thể Hàn Sâm va vào nham thạch trên mặt đất, nhưng điều khiến hắn thấy kỳ quái đó là cơ thể hắn lại cắm thẳng vào trong nham thạch.
Đúng vậy, chính là cắm thẳng vào, rất nhanh Hàn Sâm đã ý thức được cơ thể mình xảy ra vấn đề, hắn dùng Động Huyền Khí Tràng quét qua cơ thể, Hàn Sâm lập tức kinh ngạc suýt nữa đã nhảy cẵng lên.
Hoàn cảnh xung quanh không xa lạ gì đối với Hàn Sâm, khắp nơi đều có binh khí cắm trên mặt đất, giống như một rừng binh khí vô tận. Nơi này là Nhất Trọng Thiên trong Tam Thập Tam Thiên, Binh Nhẫn Thiên, nó còn có tên khác là Lợi Nhãn Thiên. Hàn Sâm đã từng chém chết Binh Thần ở nơi này, lấy được Thần Chi Linh của Binh Thần, hơn nữa hắn còn rút được kiếm Thốn Khôi ở đây.
Nhưng lần này Hàn Sâm đến hoàn toàn khác với trước kia, cơ thể hắn đã bị biến thành một món binh khí và cắm bên trong rừng binh khí.
Hàn Sâm thử sử dụng lực lượng của mình, muốn khôi phục lại thân người, nhưng dù hắn dùng loại sức mạnh nào vẫn không có tác dụng, đến cả thể Thần Linh siêu cấp cũng không cách nào khiến hắn trở về lại bình thường.
Hàn Sâm đành phải quan sát lại bản thân một cách tỉ mỉ. Tuy đã biến thành binh khí, nhưng hắn vẫn có thể sử dụng các loại lực lượng, thứ khác biệt duy nhất chính là cơ thể của hắn mà thôi.
Dước tác dụng của Động Huyền Khí Tràng, bộ dáng hiện giờ của Hàn Sâm tức khắc được truyền vào đầu hắn.
Thân đao hình tứ giác đen như mực, ngay cả chuôi đao cũng có màu đen y như than, nhìn từ xa hắn như một cây gậy nhóm lửa cắm trên đất, nếu so với những binh khí sặc sỡ sáng chói bên cạnh, hắn thật sự không hề bắt mắt.
“Tại sao ta lại biến thành một thanh giản?” Hàn Sâm cảm thấy vô cùng quái dị.
Thứ binh khí như giản rất hiếm khi được người ta sử dụng. Tuy Hàn Sâm đã từng dùng giản, nhưng hắn chỉ tiện tay múa may một chút, hắn chưa từng luyện giản pháp thật sự.
Ba loại binh khí mà Hàn Sâm am hiểu nhất chính là cung tên, đao và kiếm, nhưng hắn không hề bị biến thành ba món binh khí ấy mà lại biến thành một thanh giản, hơn nữa còn là một thanh giản tầm thường như vậy.
“Xem ra sau khi Tam Thập Tam Thiên trở về như cũ thì mới để lộ ra sức mạnh thật sự của nó. Ngay cả ta tiến vào trong vẫn bị lực lượng Binh Nhẫn Thiên áp chế và biến thành một thanh giản, những sinh vật khác xông vào sợ rằng tám chính phần mười cũng giống như ta, biến thành binh khí.”
Hàn Sâm thầm nghĩ, hắn ngưng tụ lực lượng muốn khiến cơ thể mình rời khỏi nham thạch, cho dù hiện giờ hắn chỉ là một thanh giản, nhưng bằng vào lực lượng của mình, hắn tin rằng muốn bay lên rất dễ dàng.
Nhưng dù Hàn Sâm ngưng tụ sức mạnh Động Huyền Kinh, mượn lực khống chế của Động Huyền Khí Tràng vẫn không thể khiến thanh giản bay ra khỏi nham thạch, hơn nữa nó còn không thể nhúc nhích.
Hàn Sâm không tin, hắn dốc sức vận chuyển Động Huyền Kinh, bằng lực khống chế của Động Huyền Khí Tràng, đừng nói hắn chỉ là một thanh giản dài bốn thước, cho dù hắn là một chiến hạm cấp Hằng Tỉnh, hoặc là một tinh cầu chẳng hạn thì vẫn sẽ bị Động Huyền Khí Tràng khống chế phi hành với tốc độ ánh sáng.
Nhưng mặc kệ Hàn Sâm dùng sức thế nào, thân giản cũng chỉ lắc lư kịch liệt, tiếng dao nhỏ nhẹ vang lên, nhưng vẫn không thể nhích ra khỏi nham thạch tí nào.
“Đừng phí sức làm gì, hiện giờ ngươi đã bị quy tắc lực lượng Binh Nhẫn Thiên biến thành binh khí, trừ phi ngươi có năng lực lật đổ Tam Thập Tam Thiên, nếu không ngươi không thể phá vỡ quy tắc Binh Nhẫn Thiên, tự rút mình ra ngoài.” Một giọng nói vang lên trong đầu Hàn Sâm.
Hàn Sâm kinh ngạc, hắn sử dụng Động Huyền Khí Tràng tìm kiếm khắp nơi nhưng không phát hiện ra sinh vật nào khác.
“Ta ở gần vậy mà ngươi không phát hiện ra sao? Đúng là một người ngu xuẩn.” Giọng nói nọ lại vang lên trong đầu hắn.
“Ngươi cũng bị biến thành binh khí?” Hàn Sâm lập tức hiểu rõ, hắn lại dùng Động Huyền Khí Tràng quét tìm và nhanh chóng phát hiện chỗ khác thường, trên tảng đá cách hắn chưa đầy ba mét, có một thanh kiếm đang cắm trên đó.
Thanh kiếm ấy có một lưỡi kiếm dài một thước và chuôi kiếm lộ ra bên ngoài, những bộ phận khác đều cắm vào trong tảng đá lớn, nhưng nhìn phần lộ ra bên ngoài của nó thì thấy đó là một thanh kiếm làm bằng đồng cổ xưa, phần chuôi kiếm có một cái khoen, còn buộc lên một kiếm tuệ thì có màu đỏ.
Thân kiếm có màu đỏ tía như được tạo ra từ đồng đỏ, bề ngoài cực kỳ tinh xảo và xinh đẹp, nhưng lại không mất đi vẻ hung ác của kiếm, dù là người không hiểu về kiếm vẫn có thể nhìn ra đó là một thanh kiếm tốt, thậm chí nó còn là một thanh kiếm nổi tiếng.
Lúc này, kiếm tuệ của kiếm Tử Đồng đang đong đưa theo gió, trông có mấy phần tao nhã.
Hàn Sâm sử dụng Động Huyền Khí Tràng để quan sát kiếm Tử Đồng thì phát hiện trên thân kiếm đang tự tản ra một ý niệm kỳ lạ, muốn trao đổi với Hàn Sâm, nên chắc chắn chính là thanh kiếm Tử Đồng.
“Sinh vật đã tiến vào Binh Nhẫn Thiên đều khó thoát, tất cả đều bị biến thành binh khí, cho dù là Thần Linh cũng không ngoại lệ, trừ phi có người rút chúng ta ra, bằng không chúng ta vẫn chỉ là một món binh khí vĩnh viễn cắm trên mặt đất.” Kiếm Tử Đồng lại truyền ý nghĩ đến.
“Nếu sinh vật nào tiến vào Binh Nhẫn Thiên cũng bị biến thành binh khí, thế còn ai có thể đi đến đây và rút chúng ta ra chứ?” Hàn Sâm cười đau khổ đáp lại.
Tử Đồng Kiếm nói bằng giọng lạnh lùng: “Thật dốt nát, người bên ngoài sẽ bị biến thành binh khí, nhưng bên trong Binh Nhẫn Thiên vẫn có sinh vật bản địa”
“Có sao?” Hàn Sâm kinh ngạc hỏi, lần trước tới Binh Nhẫn Thiên, hắn không thấy bất kỳ sinh vật bản địa nào, ngoài các loại gen binh khí thì nơi này chưa từng có bất kì sinh vật bản địa nào khác.
Như hiện giờ, hắn đã bị biến thành một thành viên trong các gen binh khí, hắn thật sự không nghĩ ra nơi này còn có sinh vật bản địa gì.
“Đương nhiên là có.” Giọng nói khinh thường của kiếm Tử Đồng truyền tới: “Thật là một tên dốt nát và ngu xuẩn, Tam Thập Tam Thiên là đầu mối then chốt của hai đại vũ trụ, nó đồng thời có thể nhận sức sống từ vũ trụ chính và phản, hình thái của sinh mệnh rất phong phú, không quá kém so với vũ trụ và phản vũ trụ, sao nó không có sinh vật bản địa được?”
Hàn Sâm cảm thấy sau khi Tam Thập Tam Thiên trở về như cũ thì sinh ra sinh mệnh mới là chuyện hết sức bình thường, kiếm Tử Đồng nói không hề sai.
“Các hạ có kiến thức rộng rãi, với kiến thức uyên bác như vậy chắc hẳn các hạ là một người rất phi phàm, không biết nên xưng hô thế nào?” Hàn Sâm muốn hỏi về lai lịch của kiếm Tử Đồng.
Kiếm Tử Đồng nói với vẻ ngạo nghễ: “Bản tôn đánh khắp trên trời dưới đất, khắp cả vũ trụ chính và phản không có ai là đối thủ của ta, ta được mọi người gọi là Thiên Vương Lão Tử, ngươi gọi ta là Thiên Vương hoặc Lão Tử đều được.”
“ồ” Hàn Sâm đương nhiên nghe ra kiếm Tử Đồng chỉ đang khoác lác. Những nhân vật nổi tiếng trong hai đại vũ trụ, dù hắn chưa từng gặp những cũng đã từng nghe nhắc đến, nhưng hắn chưa từng nghe thấy có người được gọi là Thiên Vương Lão Tử, rõ ràng kiếm Tử Đồng đang muốn chiếm hời từ hắn.
“Nhóc con, ngươi là ai?” Kiếm Tử Đồng thấy Hàn Sâm không phản ứng gì thì hỏi ngược lại.
“Ta chỉ là một người không tên tuổi mà thôi, chưa từng làm ra chuyện lớn gì, rảnh rỗi thì đi giết vài Thần Linh chơi chơi, đói thì nướng vài con thú Phá Giới ăn tạm, nếu mệt thì gọi hội trưởng hội Thần Loạn đến bóp vai cho ta.” Hàn Sâm trả lời.
“Ngươi khoác lác.” Kiếm Tử Đồng khinh thường hừ lạnh, cho là Hàn Sâm đang nói xàm như mình, cố ý không để lộ thân phận thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận