Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2963. Thiên mệnh

Vô số ánh đao vây xung quanh Hàn Sâm, với một thế đao của đao Nhân Quả Báo Ứng điên cuồng chém xuống giống như dải ngân hà vậy.
Ánh đao khủng bố chém bên ngoài Thánh Điện lại bị ngọn lửa thiêng liêng đó cản lại, dù có đánh vào như thế nào cũng không thể chém được vào nửa tấc bên trong luồng sáng.
“Vô dụng thôi, tộc đăng đã quay lại vị trí thì dù chư thiên Thần Linh có đến cũng vô dụng. Ngoài tiểu chủ nhân có Thánh Thể thì không có người nào có thể vào trong được, càng không thể tổn hại chút nào đến nó.” Lão Điêu đắc ý cười nói.
Ma Nữ cũng nói: “Hàn Sâm, sao ngươi lại cố chấp như vậy chứ, tiểu chủ nhân đã được định là chủ thiên hạ, ngươi là cha của hắn cớ sao phải cản đường con trai của mình chứ?”
Đôi tay Hàn Sâm nắm đao Nhân Quả Báo Ứng chém mạnh xuống khiến cho ánh đao và ánh sáng của Thánh Điện không ngừng đánh vào nhau. Sức mạnh phản chấn của ánh sáng Thánh Điện đã khiến cho đôi tay của hắn run lên, gan bàn tay rách ra, những giọt máu sôi trào cũng đang run rẩy trong miệng vết thương.
“Có phải đường hay không thì phải do bản thân Tiểu Hoa quyết định, con đường mà các ngươi nói chỉ là con đường mà các ngươi không dám đi do các ngươi nhát gan sợ chết, giờ lại bắt một đứa bé như Tiểu Hoa gánh vác. Muốn dựng lại sự huy hoàng của Thánh Vực thì dùng máu của chính các ngươi đi xây lại, muốn giết chư thiên Thần Linh thì tự nhấc con dao mổ trong tay các ngươi lên. Lấy tính mạng của người khác để hoàn thành ước mơ mà mình không dám thực hiện, lại còn nói một cách đường hoàng như vậy, các ngươi là cái thá gì?” Từng câu từng chữ của Hàn Sâm đều như mũi đao.
“Muốn bọn ta nói thế nào ngươi mới hiểu đây. Trên thế giới này chỉ có tiểu chủ nhân mới có Thánh Thể, cũng chỉ có hắn mới có thể sử dụng võ trang Thánh Linh và khống chế tộc đăng. Tất cả những thứ này chỉ có hắn mới làm được, cho dù bọn ta muốn làm cũng không có khả năng.” Lão Điêu tức giận nói.
Ma Nữ cũng nói: “Hàn Sâm, có một số chuyện trời đã định rồi, giống như ngươi vậy, dù mạnh thế nào đi nữa cũng không sử dụng tộc đăng Thánh tộc được, sẽ bị nó phản kháng, giống như đạo lý nước không cháy, lửa không cứng vậy. Thế giới đã định tiểu chủ nhân là Chúa Cứu Thế của thế giới này, có một vài trách nhiệm hắn nhất định phải gánh vác, đó là thứ hắn không thể nào trốn tránh được.”
Ánh mắt Hàn Sâm kiên định, đao Nhân Quả Báo Ứng trong tay không ngừng ép xuống. Cho dù sức mạnh của ánh đèn đã làm tầng ngoài của đao Nhân Quả Báo Ứng bốc cháy, kéo cả người Hàn Sâm cũng muốn bốc cháy theo, nhưng hắn cũng chẳng hề có ý dừng tay.
Cơn tức giận trong ánh mắt bùng cháy, khí thế trong người liên tục tăng lên, Hàn Sâm thà rằng bây giờ bộc phát thể Thần Linh siêu cấp cũng phải tiêu diệt cái Thánh Vực chó má này.
“Bao gồm cả ta, vũ trụ thiếu đi ai cũng sẽ tiếp tục chuyển động như vậy, không có ai là Chúa Cứu Thế trời sinh, cũng không có ai trời sinh phải gánh vác gì cả, so với cái chết, cái gọi là thiên mệnh chỉ là một sự gửi gắm vào tâm linh thôi. Chỉ cần đồng ý gánh vác, ai cũng có thể gánh vác thiên mệnh cả. Thánh Chủ hào kiệt một đời, bày bố thiên hạ, nắm trong tay vạn sinh mạng, dù tội ác ngập trời thì đó cũng là thiên mệnh mà bản thân hắn phải gánh, dù hắn tội đáng muôn chết, Hàn Sâm ta cũng kính trọng hắn có can đảm gánh vác thiên mệnh theo bản thân. Không ngờ thuộc hạ của hắn lại là một đám vô năng nhát gan ngu ngốc, quả nhiên là bôi nhọ uy danh hiển hách của Thánh Chủ.” Hàn Sâm lạnh lùng nói.
Ma Nữ, Lão Điêu, Vô Nhãn và Xích Khôi nghe xong bèn nổi giận, nhưng mà bọn họ đều không phải là đối thủ của Hàn Sâm. Mặc dù cảm thấy bị làm nhục nhưng không dám ra khỏi phạm vi có ánh sáng Thánh Điện bảo vệ để chiến đấu với Hàn Sâm.
“Do ngươi miệng lưỡi lợi hại mà thôi. Nếu như nói mọi người đều gánh vác thiên mệnh, thế thì ngươi nắm giữ tộc đăng, khống chế Thánh Điện à? Làm không được còn nói cái rắm gì chứ, toàn lời nói xăng bậy đố ky ghen ghét, vô năng, thấp kém như loài giun dế mà thôi.” Lão Điêu châm chọc khiêu khích, trong lòng đã tức giận đến cực điểm.
Nhớ lại năm ấy nó tung hoành khắp đại vũ trụ sát phạt thiên hạ, người nào không sợ nó ba phần. Ngày nay lại bị Hàn Sâm nói thành ra thứ nhát gan sao lại không tức không giận được chứ.
“Cho dù được hay không được, ta phải cố hết sức mình, không thẹn với lòng.” Ánh mắt Hàn Sâm kiên định, không hề bị lời nói của Lão Điêu dao động chút nào.
Lão Điêu còn muốn nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy ngọn lửa sáng rực phát ra từ người Hàn Sâm, điên cuồng bốc cháy trên người hắn.
“Đó là… Không thể nào…Đó không thể là…” Lão Điêu nhìn thấy ngọn lửa đó, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, đầy vẻ không thể tin.
Ma Nữ, Xích Khôi và Vô Nhãn đều mở to mắt nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trên người Hàn Sâm, nét mặt y như là thấy quỷ vậy.
“Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng, chỉ có Thánh Thể mới có thể dùng võ trang Thánh Linh, sao có thể như vậy…” Ngọn lửa trên người Hàn Sâm càng ngày càng mãnh liệt, đôi mắt của Ma Nữ cũng càng mở càng to.
Rống!
Một tiếng gào thét vang vọng trong hư không, ngọn lửa sáng rực trên người Hàn Sâm hóa thành bóng của một con Kỳ Lân, đạp không ngẩng đầu liếc nhìn thiên hạ, rõ ràng là Thánh Linh của Thánh Kỳ Lân.
“Thánh Kỳ Lân… Không thể nào… Ngoài tiểu chủ nhân có Thánh Thể thì không có ai khác khống chế và sử dụng võ trang Thánh Linh được… Không có khả năng…” Lão Điêu như người mất hồn nhìn Thánh Kỳ Lân với khí thế hào hùng giống như Thánh Thú đến đang bao phủ cả người Hàn Sâm.
Ma Nữ, Xích Khôi và Vô Nhãn cũng ngây ra như phỗng, cả đám ngẩng nhìn bóng của Thánh Kỳ Lân, hoàn toàn không nói lên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận