Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2953. Ngu Xuẩn Mất Khôn

Mặc dù hình thể của cự thú Vô Nhãn rất lớn, nhưng nó cũng không vụng về. Tốc độ chuyển động của nó còn nhanh hơn Ma Nữ. Thấy Hàn Sâm và Lão Điêu đang giằng co, cự thú Vô Nhãn lập tức há miệng thổi về phía Hàn Sâm, nhưng lần này không phải là vòng sóng âm nữa, mà là âm chấn với tần số siêu cao vô cùng kinh khủng.
VùI
Hàn Sâm cảm thấy cả người như đang chấn động theo sóng âm kia, giống như muốn rời ra từng mảnh.
Kiến trúc xung quanh cũng biến thành cát sỏi rơi lả tả trên đất ngay lập tức, cho dù là tảng đá hay là kim loại, trong âm chấn với tần số siêu cao đó, chúng đều tan rã thành bụi bặm trong nháy mắt.
Cũng giống như các công kích khủng bố không khác biệt khác, khiến cho Hàn Sâm hoàn toàn không có chỗ để tránh né.
Áo giáp trên người Hàn Sâm hiện ra, áo giáp Chú Ngữ dán sát da thịt xuất hiện, khiến cho quần áo trên người Hàn Sâm đều rách ra, chỉ có chiếc áo choàng nền xanh viền hoa văn đen là còn nguyên vẹn.
Sau khi áo giáp Chú Ngữ xuất hiện, chú văn phía trên lấp lóe, sức mạnh vĩnh hằng gia cố lập tức bao trùm toàn thân Hàn Sâm. Âm chấn siêu cao tần tức khắc mất đi tác dụng, không thể tiếp tục lan truyền ra bên trong thân thể của hắn nữa.
Lúc này Ma Nữ cũng chạy tới, cùng Lão Điêu và cự thú Vô Nhãn vây Hàn Sâm vào giữa.
“Hàn Sâm, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, giao Thánh Linh ra, ta có thể để cho ngươi rời đi mà không hao tổn một cọng lông tóc nào.” Ma Nữ Dì Mị nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, lạnh lùng nói.
“Giao tiểu Hoa ra, các ngươi muốn thế nào đều được. Nếu không, cho dù hôm nay có Thiên Vương Lão Tử ở chỗ này thì ta cũng phải phá hủy Thánh Điện này.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
“Nói khoác không biết ngượng!” Lão Điêu giận dữ, khói đen trong miệng càng tỏa ra một cách hung ác điên cuồng, mạnh mẽ chế trụ Ngưng Thị của Medusa, ép về phía Hàn Sâm.
“Hàn Sâm, dù người được xem là kỳ tài thiên phú, mới đến đại vũ trụ không bao lâu đã có thành tích như thế này. Đến cả ta cũng phải lau mắt mà nhìn. Nhưng đáng tiếc, tuy ngươi là cha của tiểu chủ nhân, nhưng mà huyết mạch gen của ngươi quá bất ổn, tương lai rất khó đi đến cấp cao nhất. Chắc hẳn là ngươi cũng hiểu rất rõ về chuyện này.” Ma Nữ nói.
“Ta không rõ lắm.” Hàn Sâm cười lạnh, nói.
“Được thôi, vậy ta sẽ giải thích cho ngươi nghe. Nói như thế này đi, Tí Hộ Sở cung cấp cho ngươi khả năng hấp thu các loại gen sinh vật để bản thân sử dụng, và năng lực tự tiến hóa. Thế nhưng, ngươi hấp thu gen của các dị sinh vật kia để tiến hóa bản thân, điều này có nghĩa là gen của bạn thân ngươi sẽ phải chịu sự xung kích và thay đổi nhất định, khiến cho xích Trật Tự của gen trở nên vô cùng bất ổn. Cho nên, dù gen của ngươi có tiến hóa thế nào thì tính chất không ổn định này vẫn sẽ luôn tồn tại.
“Nhưng mà tiểu Hoa thì lại khác, mặc dù hắn di truyền gen của ngươi, nhưng bởi vì gen di truyền đã được ưu hóa. Hơn nữa nó còn trở thành gen cơ sở của hắn, như vậy sẽ không còn tồn tại nhân tố không ổn định. Nói cách khác, tiểu Hoa có được ưu điểm của ngươi, song cũng vứt bỏ khuyết điểm của ngươi. Có thể nói là trò giỏi hơn thầy, cho nên tiểu Hoa vốn có tố chất, mà ngươi thì không.”
“Vậy thì đã sao? Con của ta có ưu tú thế nào thì đó cũng là con của ta, không phải là công cụ của Thánh Vực các người.” Hàn Sâm lạnh lùng nói.
“Chúng ta chưa hề nghĩ tới chuyện coi Tiểu Hoa như công cụ, hắn là tiểu chủ nhân của chúng ta, là chủ mới của Thánh Vực.” Ma Nữ nói với dáng vẻ nghiêm túc.
Hàn Sâm khinh thường cười lạnh: “Nếu như chức vị Chủ Thánh Vực tốt như vậy, sao nhiều năm như vậy lại không có người làm, mà cứ bắt buộc phải là Tiểu Hoa nhà ta?”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, lui mười ngàn bước vậy. Cho dù chúng ta để ngươi vào trong Thánh Điện thì ngươi cũng không được làm hỏng được bất kỳ vật gì. Bởi vì bản thân Thánh Điện gần như là bất hủ bất diệt, nếu không nó cũng không có khả năng còn nguyên vẹn không chút tổn hại trong trận đại chiến như vậy.” Ma Nữ dừng một chút, lại nói tiếp: “Ngươi phải tin tưởng chúng ta, tiểu chủ nhân là thiên tuyển chỉ tử, tương lai ắt có thể khôi phục Thánh Vực một lần nữa, trở thành chủ nhân của đại vũ trụ. Làm cha của hắn, ngươi hẳn là càng nên cảm thấy kiêu ngạo vì hắn mới đúng, mà không phải trở thành chướng ngại của hắn.”
“Ta kiêu ngạo vì Tiểu Hoa, nhưng không phải vì hắn là chủ nhân Thánh Vực chó má gì đó, mà bởi vì hắn là con trai của ta.” Hàn Sâm nói chuyện với Ma Nữ bằng giọng giễu cợt.
“Nói lời thừa thãi với hắn làm gì, bắt trước rồi nói sau.” Lão Điêu vừa phun ra khói đen vừa cất giọng the thé.
Ma Nữ khoát tay áo, tiếp tục nói với Hàn Sâm: “Dù ngươi có tin hay không, thì ta đều có thể khẳng định với ngươi rằng, dù có để ngươi tiến vào Thánh Điện thì ngươi cũng không làm được cái gì cả. Dù ngươi có lấy được Thánh Linh thì cũng vô dụng, bởi vì ngươi hoàn toàn không dùng được. Thánh Linh vốn là võ trang gen đặc chế cho Thánh Chủ, chỉ có người tu luyện Thánh Thể mới có thể sử dụng, người có lấy được cũng vô dụng thôi.”
Hàn Sâm biết lời của Ma Nữ không phải là đùa. Mặc dù hắn lấy được Thánh Linh của Thánh Kỳ Lân, nhưng lại không có cách nào triệu hồi Thánh Kỳ Lân hóa thành võ trang gen giống như triệu hoán thú hồn bình thường cả.
Hàn Sâm có thể cảm giác được, ý nguyện của bản thân Thánh Kỳ Lân cũng không phải đối kháng hắn. Nhưng không biết vì lý do gì, hắn luôn cảm giác có một loại ngăn cách, cho dù bản thân Thánh Kỳ Lân bằng lòng thì Hàn Sâm cũng không thể sử dụng nó. Lực lượng của cả hai không cách nào dung hợp lại làm một được.
Lấy một ví dụ so sánh không thích hợp lắm, loại cảm giác này giống như là điện áp không phù hợp, giống như là một chiếc máy cần điện áp 400 Vôn mới hoạt động được mà Hàn Sâm lại chỉ cung cấp được cho nó điện áp 220 Vôn. Do đó, hắn không có cách nào khởi động chiếc máy này một cách bình thường được.
Hàn Sâm vẫn luôn không dùng tới Thánh Kỳ Lân cũng là bởi vì hắn hoàn toàn không có cách điều động Thánh Kỳ Lân, cũng không có cách nào để nó biến thành hình thái võ trang gen.
Ma Nữ thấy sắc mặt Hàn Sâm thay đổi, bèn nói tiếp: “Hơn nữa, ngươi là cha của Tiểu Hoa, chắc chắn sẽ không đoạt đồ của hắn. Dù sao sớm muộn gì cũng đều là đồ của hắn, ngươi cần gì phải cố chấp như vậy? Chúng ta cũng là vì tốt cho Tiểu Hoa, đâu cần đánh đến ngươi chết ta sống chứ. Ngươi nói có đúng hay không?”
Khói đen trong miệng Lão Điêu đã sắp ép tới trên Thuãn Medusa. Hàn Sâm đã có thể cảm nhận được một sức mạnh quỷ dị được sinh ra sau khi khói đen kia đánh thẳng tới và tản ra bốn phía, giống như từng vòng xoáy cực kỳ nhỏ đang hấp thụ tất cả sức sống xung quanh, làm Hàn Sâm thấy rợn tóc gáy.
Sắc mặt của Hàn Sâm vẫn không thay đổi, hắn nhìn Ma Nữ Dì Mị, lạnh nhạt lên tiếng: “Ngươi nói rất có lý. Nếu như tất cả mọi người đều là vì tốt cho Tiểu Hoa, vậy thì để cho Tiểu Hoa đi theo người cha là ta này đi. Con trai đi cùng cha mình, đây chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Nếu như các ngươi muốn gặp hắn, chỉ cần Tiểu Hoa đồng ý thì ta cũng sẽ không cản các ngươi.”
“Ngu xuẩn mất khôn!” Ma Nữ Dì Mị cũng thấy hơi giận rồi, nói lâu như vậy, Hàn Sâm lại mềm không được mà cứng cũng không xong, khiến nàng dần mất kiên nhãn.
“Ha ha, cướp con của ta, còn nói ta ngu xuẩn mất khôn. Thánh Vực không hổ là thế lực đứng đầu vũ trụ đã từng xưng bá thiên hạ, quả nhiên là rất bá đạo.” Hàn Sâm chế nhạo.
“Nếu như ngươi đã khăng khăng một mực như thế, vậy thì không thể trách chúng ta được.” Ma Nữ Dì Mị nói xong, rút một cây trâm ngọc từ trên tóc ra, nhẹ nhàng nhấn một cái về phía Hàn Sâm.
Ngay lập tức, một chút tinh mang bắn ra từ mũi nhọn của trâm ngọc, bay về phía mi tâm của Hàn Sâm.
“Nên làm thế từ sớm rồi, nói nhiều với hắn để làm gì” Cự thú Vô Nhãn nói oang oang một câu, thân hình to lớn như quả cầu đột nhiên giãn ra, trên sống lưng của nó vậy sinh ra hàng loạt ống thịt trông giống ống khói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận