Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2638. Cuốn sổ nhỏ của Bảo Nhi

Cuối cùng Hàn Sâm vẫn đồng ý dùng Mộc Linh Tê làm điều kiện trao đổi, giúp Ngọc Khôn chém giết con dị chủng Thần Hóa kia.
Mộc Linh Tê đã ở trên người Ngọc Khôn hơn trăm năm mà hắn vẫn không thể lĩnh hội được sự huyền diệu trong đó. Giờ hắn đã không còn ôm hy vọng với việc lĩnh hội được Mộc Linh Tê nữa, cho nên mới phải dùng Mộc Linh Tê làm phí thù lao để Hàn Sâm giúp hắn chém giết dị chủng Thần Hóa.
Nếu thành công thì hắn có thể mượn gen dị chủng của con dị chủng cấp Thần Hóa kia thăng lên Thần Hóa, giữ lại Mộc Linh Tê cũng không có tác dụng lớn gì.
Còn để lại cho đời sau thì tiếc là con trai duy nhất của hắn đã mất trong sự kiện năm ấy, cũng không còn ai có thể tiếp nhận di sản của hắn nữa.
“Đúng là một kẻ đáng thương.” Hàn Sâm nắm con Mộc Linh Tê trong †ay ngắm nghía. Ngọc Khôn rất hào phóng mà đưa Mộc Linh Tê cho Hàn Sâm trước, nói rằng bất kể có được hay không thì Mộc Linh Tê đều là của hắn.
Tính cách của Hàn Sâm có hơi oái oăm. Nếu người khác trăm phương ngàn kế tính toán hắn thì cho dù hoàn cảnh hiểm ác thế nào, hắn cũng sẽ không để cho đối phương được toại nguyện.
Nhưng kiểu như Ngọc Khôn, trực tiếp trao cho hắn lợi ích trước thì Hàn Sâm cũng sẽ dùng hết sức mình để hỗ trợ.
Mộc Linh Tê được điêu khắc rất tinh xảo, cầm trong tay trơn mượt như ngọc. Tuy là chế phẩm từ gỗ nhưng trọng lượng lại nặng hơn cả vàng thật.
Kỳ lạ là, Hàn Sâm lại không cảm nhận được khí tức mạnh mẽ nào từ Mộc Linh Tê, cứ như là một món đồ gỗ bình thường, chẳng giống vật liệu gỗ Thần Hóa cấp Hóa Điệp gì hết.
Hàn Sâm không cho rằng Ngọc Khôn đưa hắn hàng giả, vì hắn dùng hết toàn lực cũng không thể làm thứ này tổn hao mảy may, rõ ràng là tính chất bất phàm. Song không biết vì sao lại không có khí tức mạnh mẽ vốn nên có.
“Chẳng lẽ lý do mà Mộc Linh Tê không có khí tức mạnh mẽ là vì vị tiền bối Trấn Thiên Cung kia đã để lại bí mật trong đó? Nếu có thể phá giải bí mật thì sẽ giải phóng được sức mạnh bên trong ra sử dụng cho mình?” Hàn Sâm suy nghĩ rất lung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Linh Tê, quan sát tỉ mỉ.
Mộc Linh Tê được chạm khắc rất sống động nhưng trên bề mặt lại không có chữ viết hay hoa văn gì, cũng không có ý cảnh lưu lại. Hàn Sâm đưa tay vuốt ve mấy bận, lại dùng Lĩnh Vực Động Huyền và kính Tử Đồng Thần Điệp nhìn ngược nhìn xuôi cũng không phát hiện bộ phận then chốt nào cả.
Nhìn thế nào cũng chỉ là một con tê giác dùng phương pháp thông thường điêu khắc ra. Trừ vật liệu ra thì không nhìn ra được có điều gì kỳ lạ hết.
“Cha ơi, cha đang cầm gì thế?” Hàn Sâm đang nghiên cứu Mộc Linh Tê, Bảo Nhi không biết đã bỏ lên lưng hắn từ bao giờ, cái đầu nho nhỏ thò ra từ bả vai Hàn Sâm, đôi mắt to nhìn chằm chằm Mộc Linh Tê trong tay Hàn Sâm, hỏi.
“Trong bức tượng khắc gỗ này có một bí mật nhưng cha không nhìn ra được bí mật ở đâu cả.” Hàn Sâm đáp.
“Để Bảo Nhi xem cho.” Bảo Nhi nhảy vào lòng Hàn Sâm, nhận lấy Mộc Linh Tê trong tay hắn, đôi tay nhỏ bé trắng trẻo nắm lấy Mộc Linh Tê nghịch chơi.
Đột nhiên, Hàn Sâm thấy đôi mắt của Mộc Linh Tê bắn ra tia sáng màu vàng nhạt như ánh trăng. Chùm sáng chiếu lên vách tường, những chữ viết bất chợt hiện ra.
“Bảo Nhi, con làm thế nào vậy?” Hàn Sâm vừa mừng vừa sợ. Tuy hắn ngồi bên cạnh quan sát nhưng cũng không nhìn ra được vì sao mắt của Mộc Linh Tê lại bắn ra chùm sáng.
Bảo Nhi cũng chỉ xoay xoay Mộc Linh Tê mấy cái mà thôi. Chỗ nàng đụng vào Hàn Sâm cũng đã mày mò rất nhiều lần mà chẳng có phản ứng gì hết.
“Đơn giản lắm, vỗ đầu nó là được rồi.” Bảo Nhi vừa nói vừa võ đầu Mộc Linh Tê, ánh sáng trong mắt Mộc Linh Tê lập tức thu lại rồi biến mất.
“Để ta thử xem.” Hàn Sâm thò tay võ hai cái vào đầu Mộc Linh Tê, kết quả nó chẳng có chút phản ứng nào hết.
Bảo Nhi đưa tay võ hai cái, mắt Mộc Linh Tê lại bắn ra hào quang, khiến Hàn Sâm cảm thấy rất khó hiểu.
Hắn lười nghiên cứu Bảo Nhi đã làm cách nào, bèn ghi lại văn tự trong ánh sáng mà Mộc Linh Tê bắn ra trước, hóa ra lại là môn thuật gen tên “Tâm Hữu Linh Tê”.
Hàn Sâm đã ghi lại thuật gen nhưng cũng không phát hiện luồng năng lượng to lớn mà Ngọc Kinh nói.
“Chẳng lẽ phải luyện thành môn thuật gen này mới có thể thu được năng lượng từ Mộc Linh Tê à?” Hàn Sâm thầm suy đoán, sau đó bèn nghiên cứu thuật gen Tâm Hữu Linh Tê này.
Ban đầu Hàn Sâm còn suy đoán, một cái tên văn thơ thế này hẳn là một môn thuật gen khá linh động, có thể có liên quan đến các loại năng lực cảm ứng tâm linh.
Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện mình đoán sai rồi. Thuật gen này không hề linh động chút nào, phải nói là cục súc mới đúng, vậy mà lại là một loại thuật gen ngưng tụ sức mạnh vào một điểm, bộc phát ra sức mạnh toàn thân trong một lần.
Giống như tê giác xung kích, tất cả sức mạnh đều tập trung ở đầu nhọn của sừng tê, có thể nói là đòn tấn công vô địch không thể khắc chế nổi.
Nhưng di chứng cũng rất đáng sợ, sau một kích cả người lập tức hư thoát, sức mạnh đều bị vắt kiệt, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
“Đúng là một thuật gen cực kỳ nguy hiểm.” Hàn Sâm thầm cảm thán.
Tuy thuật gen này không có sức hủy diệt mạnh mẽ như Oanh Thiên Lục Phá nhưng lại tựa như cương châm, một kích đánh ra có thể xuyên thủng tất cả, đều là thuật gen có sức phá hoại khủng bố rồi lại khác nhau như hai thái cực.
Ưu điểm của Tâm Hữu Linh Tê là có thể sử dụng tùy ý, không cần lo tổn thương đến bản thân mình, không như Oanh Thiên Lục Phá, cần dùng ở tầm xa, nếu không sẽ có khả năng nổ chết cả chính chủ.
“Thuật gen này cũng có thể sử dụng như lá bài tẩy, đến lúc bất đắc dĩ cần liều mình, ta sẽ cần đến thuật gen như vậy để đánh một kích chí mạng.” Sau khi nghiên cứu xong, Hàn Sâm thử tu luyện, cũng không khó nhập môn, song nếu muốn luyện thành thì còn cần một khoảng thời gian.
Hắn thưởng cho Bảo Nhi thật nhiều đồ ăn vặt. So lúc này nàng không vui mừng như trước, không thèm để ý đến đống đồ ăn vặt, chớp đôi mắt to nói: “Cha ơi, Bảo Nhi cũng muốn đến tộc Thái Thượng.”
“Nơi đó nguy hiểm lắm, không phải chỗ trẻ con đến được đâu. Con hãy ở lại đây chơi với cô đi, chẳng phải con rất thích Mộng Cảnh Thú sao? Con cũng có thể đến tìm nó cùng chơi.” Tất nhiên Hàn Sâm không thể mang Bảo Nhi cùng đi tộc Thái Thượng, ngộ nhỡ chuyện hắn làm gian tế bị bại lộ, bản thân có thể trốn thoát không còn rất khó nói, nếu bị bắt lại thì chẳng phải sẽ liên lụy đến Bảo Nhi hay sao.
“Cha không chịu mang Bảo Nhi đi thì con quay về với mẹ.” Bảo Nhi chớp mắt nói.
“Ừ, về tìm mẹ cũng tốt, cũng tiện đi lớp mẫu giáo mấy ngày. Con cũng thích cô giáo ở nhà trẻ mà? Cô ấy tên gì nhỉ? À, phải rồi, tên là Lữ Tiểu Mỹ đúng không?” Hàn Sâm gật đầu nói.
Bảo Nhi bĩu môi đáp: “Con về không phải để đi lớp đâu nha, về mật báo với mẹ đó.”
“Mật báo gì cơ?” Hàn Sâm hứng thú nhìn Bảo Nhi, hắn không nhớ mình có nhược điểm gì rơi vào tay Bảo Nhi.
Bảo Nhi vươn bàn tay nho nhỏ, đếm từng ngón tay nói: “Chị Tố Y này… Chị Isa này… Còn cả chị Linh Lung nữa…”
Bảo Nhi nhanh chóng phải hiện bàn tay bé xíu của mình đã đếm không hết nữa, đang tính đưa tay khác lên đếm, Hàn Sâm cười ngắt lời nàng: “Ta có gì với mấy nàng ấy đâu, con làm gì có cửa uy hiếp ta.”
“Mất đi nụ cười thì có cả thế giới cũng chẳng ý nghĩa gì, chỉ có nụ cười của ngươi mới là vĩnh hằng… Mong rằng sau này gặp lại ngươi, vẫn có thể nhìn thấy ngươi mỉm cười…” Bảo Nhi bắt chước giọng điệu của Hàn Sâm lặp lại một lần, sau đó chớp mắt, gương mặt ngây thơ nói: “Mấy câu kiểu này Bảo Nhi nhớ nhiều lắm nhé. Quay về con sẽ đọc một lượt cho mẹ nghe, mẹ chắc chắn sẽ rất vui mừng, rất cảm động nhỉ?”
Nói rồi Bảo Nhi bèn lấy một cuốn sổ nhỏ, mở sổ ra. Bên trong là mấy chữ viết non nớt nguệch ngoạc, rõ ràng chính là tác phẩm của Bảo Nhị, mà nội dung đều là những lời Hàn Sâm từng nói.
Hàn Sâm nhìn mà túa mồ hôi lạnh. Tuy lúc đó hắn nói như vậy không
có vấn đề gì nhưng giờ cắt câu lấy nghĩa nhất thời lại thấy hình như có gì đó lạ lắm.
“Khụ khụ, Bảo Nhi à, cha con chụm lại lên hòn núi cao, cha nghĩ chúng †a nên chung sống hòa thuận không thể mâu thuẫn nội bộ đúng không nào?” Hàn Sâm nhìn chằm chằm quyển sổ trong tay Bảo Nhi.
Bảo Nhi cất sổ đi, cười tửm tỉm nói: “Đúng vậy, cho nên có phải Bảo Nhi sẽ được đi cũng cha đến tộc Thái Thượng không?”
Hết chương 2638.
Bạn cần đăng nhập để bình luận