Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2336. Đế Âm

Kiếm Tinh Hoàng tử oán hận nhìn Hàn Sâm đã đi xa: “Chúng ta đi!”
“Hoàng tử, ta cứ bỏ qua thế sao?” Ky sĩ đi theo Kiếm Tinh Hoàng tử không cam lòng, nói.
Kiếm Tinh Hoàng tử lạnh lùng hừ: “Người của ta tuyệt đối sẽ không chết vô ích. Huyết Kỳ Lân dám giết người trong phạm vi Đế Viên thì nó chết chắc rồi, chúng ta đến Thiên Hình viện thôi.”
Hàn Sâm cưỡi Huyết Kỳ Lân đi về phía Đế Thụ, trong lòng lại thầm cân nhắc: “Sát khí của Huyết Kỳ Lân quá nặng, khi nó nảy sinh ý định giết người thì ta cũng không ngăn được. May mà người chết chỉ là ky sĩ, chắc hẳn vẫn còn đường hòa giải.”
Khoảng cách ngày càng gần Đế Thụ, nhưng vẫn không nhìn thấy rễ chủ Đế Long, Hàn Sâm chỉ có thể đi tiếp lên phía trước.
Mỗi lần rễ chủ Đế Long đều xuất hiện ở những nơi khác nhau, có thể thấy vận may của Hàn Sâm không quá tốt, không gặp được rễ chủ Đế Long đúng lúc.
Sau lưng là rất nhiều Hoàng tử Hoàng nữ đuổi theo dấu vết mà đến, Hàn Sâm cũng không màng. Nhưng lát sau, hắn chợt phát hiện các Hoàng tử Hoàng nữ không còn đuổi theo nữa, điều đó làm hắn cảm thấy kỳ lạ.
Hàn Sâm quan sát xung quanh, phát hiện nơi này đã rất gần Đế Thụ, thân cây cao lớn như cột chống trời kia ở gần ngay trước mắt, cùng lắm chỉ còn khoảng trăm dặm đường.
Đứng tại đây có thể nhìn thấy những nếp uốn giống như khe sâu trên lớp vỏ bao quanh thân cây, trái lại Đế Long xung quanh không hề to lớn xù xì như Đế Long ở phạm vi bên ngoài.
Hàn Sâm cất bước thong thả hơn, có thể thấy nơi này không giống như hắn tưởng tượng, không phải càng tới gần Đế Thụ thì rễ chủ Đế Long càng nhiều thêm.
Cách đó không xa, một người đàn ông khoác áo bào trắng đang ngồi trên Đế Long. Hàn Sâm cẩn thận ngẫm lại tư liệu mà Bạch tiên sinh đưa cho mình, hắn đã nhớ người kia là ai.
Hoàng tử thứ mười bảy Bạch Thanh Hà, nổi tiếng là người đàn ông đẹp nhất của đất nước Đế Hoàng.
Người đẹp như ngọc, là công tử có một không hai trên cõi đời này.
Nói chung thì Thanh Hà Hoàng tử được hình dung như một người đàn ông đẹp tuyệt vời. Chẳng qua trong truyền thuyết, vị Hoàng tử này bẩm sinh yếu ớt. Lúc mẹ của hắn mang thai từng bị thương nặng một lần, liên lụy đến thai nhi trong bụng, khiến cho Thanh Hà Hoàng tử bị tổn thương từ khi còn là phôi thai, thể chất được xem như cực kỳ yếu kém ở tộc Hoàng Cực. Cơ thể thì khoan bàn đến việc so sánh với huyết mạch hoàng thất, thậm chí còn không bằng các thế hệ bình đời sau của tộc Hoàng Cực.
Trừ sắc đẹp ra, những chuyện khác về Thanh Hà Hoàng tử đều không lộ rõ, hơn nữa hắn cũng không bị cuốn vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi. Những người chú ý đến hắn chỉ bàn tán về sắc đẹp nghiêng thành nghiêng nước của hắn mà thôi.
“Thập Thất đệ, ở đó làm gì thế?” Hàn Sâm cưỡi Huyết Kỳ Lân đến gần chỗ của Thanh Hà Hoàng tử, thuận miệng hỏi một câu, chủ yếu muốn làm rõ vì sao nơi này chỉ có một mình đối phương, mà các Hoàng tử Hoàng nữ khác không hề đến.
Thanh Hà Hoàng tử mắt sáng như sao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng giống như đá cẩm thạch được điêu khắc, nhưng sắc mặt hắn không khỏe cho lắm, có vẻ tái nhợt vì bệnh tật.
Hình như Thanh Hà Hoàng tử không ngờ Hàn Sâm sẽ nói chuyện với mình, hắn nhìn Hàn Sâm giây lát rồi mới đáp: “Đến nơi này, đương nhiên để được Đế Văn bảo vệ chứ sao, chẳng lẽ Thập Lục ca không như thế à?”
“Khụ khụ, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Hàn Sâm chợt nhận ra có điều không ổn, hắn hoàn toàn không biết được Đế Văn bảo vệ nghĩa là gì.
“Chẳng qua nghĩ đến Đế Văn có liên quan đến lá cây trên Đế Thụ, nhưng không biết thế nào mới là phương pháp đúng, chẳng lẽ phải hái lá cây của Đế Thụ sao?” Hàn Sâm nghĩ thầm.
Thanh Hà Hoàng tử cười nhạt: “Đến thì cũng đã đến rồi, cần gì phải che giấu nữa, với sự hiểu biết của Thập Lục ca về Thạch Tượng Thủy Tổ, thiết nghĩ tất nhiên có thể được Đế Âm che chở.”
“Thập Thất đệ, ngươi muốn có được Đế Văn, vậy vi huynh sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ta đi dạo quanh đây trước.” Hàn Sâm nói xong thì định xoay người rời đi.
Hắn còn chưa làm rõ Đế Văn là sao, không muốn để lộ dấu vết ở đây, cứ đi trước rồi tính sau, đợi đến khi làm rõ rốt cuộc Đế Văn là gì, mình lại đến cũng không muộn.
Thanh Hà Hoàng tử đột nhiên đứng phắt dậy, cơ thể hắn như lướt qua không khí, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hàn Sâm và chặn đường người ta.
“Lúc Đế Văn thức tỉnh thì vẫn còn sớm, Thanh Hà khá tò mò về thứ mà Thập Lục ca có được từ Thạch Tượng Thủy Tổ, hay là Thập Lục ca chỉ giáo Thanh Hà đôi điều nhé.” Dứt lời, không đợi Hàn Sâm đồng ý, Thanh Hà Hoàng tử đã tung một chưởng về phía Hàn Sâm.
Ngón tay hắn thon dài, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp tuyệt trần mà lại không mất vẻ sự mạnh mẽ của đàn ông.
Hàn Sâm thấy hắn tung chưởng về phía mình, tưởng như chưởng ấy nhẹ như lông hồng không có sức mạnh gì, nhưng nó lại làm người ta có cảm giác vi diệu khó lòng phán đoán, khiến cho Hàn Sâm rùng mình.
“Người ta nói Thanh Hà Hoàng tử yếu từ trong xương, khó đạt được thành tựu trên bước đường tiến hóa, nhưng bây giờ xem ra không phải như thế. Chỉ một chưởng này thôi, không hạng người tầm thường nào có thể sánh bằng.” Hàn Sâm khẽ nhíu mày.
Huyết Kỳ Lân đang ngồi nhỏ giọng rít gào, muốn nhào tới nhưng Hàn Sâm đã vội vàng cản nó lại.
Đế Viên có quy định không được giết chóc nhằm bảo vệ các Hoàng tử Hoàng nữ. Giết một ky sĩ còn có đường vãn hồi, nhưng nếu giết Hoàng tử thì đừng nói Huyết Kỳ Lân, ngay cả Hàn Sâm cũng sẽ gặp xui xẻo.
Sau khi cản Huyết Kỳ Lân, Hàn Sâm từ trên lưng nó mà nhảy vọt lên, tung cú đấm về phía Thanh Hà Hoàng tử.
Cú đấm này của hắn là Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền chính thống, lĩnh ngộ từ Thạch Tượng Thủy Tổ. Chẳng qua người bình thường chỉ nhìn thấy hình bóng Thủy Tổ, mà hắn lại tận mắt chứng kiến diễn biến của Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền ngay trên Thạch Tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận