Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2200. Huyết Hạt Ngọc Cổ

Hàn Sâm chăm chú quan sát kỹ hoa văn huyết sắc trên mặt Ngọc Cổ, phát hiện hóa ra là hoa văn bọ cạp to cỡ lòng bàn tay, toàn thân đỏ óng như máu, giống như bề mặt trống bạch ngọc kia không có bất kỳ dấu vết chạm khắc nào, tựa như đính một con bọ cạp sống lên mặt trống.
Hoàng Phủ Tĩnh nhìn Huyết Hạt Ngọc Cổ, có chút ngạc nhiên nói: “Nghe nói Ngọc Cổ đã là đẳng cấp nhất trong họ trống, trên bề mặt Ngọc Cổ này lại có hoa văn huyết hạt giống như vật sống, biết đâu sẽ càng cao cấp hơn, là một Ngọc Cổ cấp Vương tự nhiên.”
Hàn Sâm khế gật đầu, trong lòng thầm vui mừng. Ngọc Cổ bình thường có cơ hội thăng lên cấp Vương, nếu thật sự là Ngọc Cổ cấp Vương tự nhiên, nói không chừng sau này có cơ hội thăng cấp lên Thần Hóa. Mà cho dù không thăng cấp lên Thần Hóa cũng có thể là Bán Thần Hóa, như vậy đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi.
Trong vạn tộc cũng có không ít thượng tộc chỉ dựa vào một Bán Thần Hóa trấn áp khí vận mà vẫn nằm trong thượng tộc đó sao.
Hàn Sâm cũng không nhiều lời, hắn cầm chặt Quỷ Nha đao. Ban đầu hắn chỉ muốn giúp Hoàng Phủ Tĩnh nhưng không ngờ lại có được món hời như vậy.
“Quả nhiên người tốt sẽ được báo đáp, sau này phải làm nhiều việc tốt như vậy mới được.” Hàn Sâm thì thầm trong lòng, dùng hết sức đào tảng đá lên.
Những tảng đá xung quanh quá cứng, Hàn Sâm đã dùng sức chín trâu hai hổ, hổ khẩu cũng rách toạc ra mới đào được Huyết Hạt Ngọc Gổ ra.
Huyết Hạt Ngọc Cổ nhỏ hơn hai cái Bạch Ngọc Cổ trước đó, chỉ to bằng hai nắm tay người lớn xếp chồng lên nhau, mỗi mặt trống có họa tiết hình bọ cạp máu, trông giống như khảm một con bò cạp máu sống lên đó.
Mặt bên của trống có vài đường hoa văn màu máu, trông hơi khác so với Bạch Ngọc Cổ.
Hàn Sâm nhìn ngắm nó một lúc, trong lòng mừng rỡ, dồn hết sức gõ mạnh vào Huyết Hạt Ngọc Cổ.
Bịch!
Âm thanh vang lên không phải là tiếng trống, mà là tiếng da thịt phát ra khi lòng bàn tay của Hàn Sâm võ lên mặt trống khiến Hàn Sâm đau đến mức nghiến răng.
“Quả nhiên không kêu!” Đương nhiên Hàn Sâm không muốn từ bỏ như vậy, hơn nữa muốn để Ngọc Cổ chấp nhận thì phải thể hiện sức mạnh của bản thân mới được.
Hàn Sâm cũng không nản lòng, lại ngưng tụ lực lượng Băng Cơ Ngọc Cốt, vỗ mạnh vào mặt trống Huyết Hạt Ngọc Cổ.
Bịch!
Lại một tiếng da thịt vang lên, Ngọc Cổ vẫn không có chút động tĩnh gì, cũng chẳng chịu phát ra một chút âm thanh nào.
Hàn Sâm đâu bằng lòng chịu thua, vận chuyển đủ loại sức mạnh vỗ vào mặt Ngọc Cổ đó, vừa khua vừa đánh, vừa vỗ vừa đập nhưng Huyết Hạt Ngọc Cổ giống như bị câm, mặc kệ Hàn Sâm có đánh đập thế nào cũng không chịu kêu.
Hàn Sâm có chút bực bội. Muốn đem Ngọc Cổ ra ngoài thì phải được nó chấp nhận mới được, nếu không ải Vạn Bảo này khó mà qua được.
Tùng!
Một tiếng trống giống như sấm sét giữa ban ngày ập vào tai Hàn Sâm, suýt chút nữa khiến Hàn Sâm loạng choạng ngã xuống đất, đảo mắt nhìn sang đã thấy Bảo Nhi đang ôm cái Ngọc Cổ trước đó đào lên được rồi võ vào mặt trống.
Tùng tùng! Tùng tùng! Tùng tùng! Tùng tùng!
Bảo Nhi đánh rất vui vẻ, trực tiếp đánh vang giai điệu “Tướng Quân Lệnh”.
Nàng đang vui vẻ chơi đùa nhưng Hàn Sâm và Hoàng Phủ Tĩnh lại bị chấn động đến mức suýt hộc máu. Hàn Sâm vội xách Bảo Nhi lên, lấy Bạch Ngọc Cổ trong tay nàng ra.
“Bảo Nhi, ngươi chơi cái này xem.” Hàn Sâm đưa Huyết Hạt Ngọc Cổ cho Bảo Nhi, bản thân hắn cầm Bạch Ngọc Cổ lên chuẩn bị thử lại.
“Có thể do cấp bậc của Huyết Hạt Ngọc Cổ quá cao, không dễ khống chế. Bạch Ngọc Cổ này cũng không tệ, ít nhất phải là cấp Công Tước, sau này cũng có thể thăng lên cấp Vương.” Hàn Sâm nghĩ Bảo Nhi đã võ được thì bản thân hắn cũng không có vấn đề gì.
Hắn tràn đầy tự tin gõ lên một cái, chỉ cảm thấy một cơn đau nhói truyền tới.
Bịch!
Sau khi tiếng da thịt vang lên, Bạch Ngọc Cổ vẫn không có chút động Tĩnh gì. Hàn Sâm không chịu thua, tập trung sức mạnh bắt đầu đánh thật mạnh lên mặt trống.
Vừa đánh vừa đấm, Bạch Ngọc Cổ đó cũng rất có khí phách, nói không kêu là không kêu, có đánh chết cũng không chịu kêu.
Hàn Sâm cầm Bạch Ngọc ©ổ, trong lòng cảm thấy rất phiền muộn nhưng rồi lại nghĩ: “Vừa rồi hình như Bảo Nhi đã võ theo bài Tướng Quân Lệnh? Lẽ nào loại dị chủng hệ Âm như Ngọc Gổ này phải cần dùng âm nhạc mới có thể chinh phục được?”
Vừa nghĩ tới đây, Hàn Sâm lập tức lấy lại tinh thần, nhớ lại tiết tấu của Tướng Quân Lệnh, sau đó lấy quyền làm dùi, gõ lên mặt Bạch Ngọc Cổ theo tiết tấu.
Cạch cạch! Cạch cạch! Cạch cạchI
Tiết tấu mà Bảo Nhi đánh là Tướng Quân Lệnh, Hàn Sâm đánh là Đả Thiết Ca, hai bàn tay đều sưng đỏ lên nhưng Bạch Ngọc Cổ lại chẳng phát ra chút âm thanh nào, đều là tiếng xương kêu.
“Lẽ nào cảm nhạc của ta không ổn sao? Nếu không với vận may và nhân phẩm của ta sao lại không được chấp nhận cơ chứ? Nhất định là như thế, vậy thì ta đổi khúc nhạc sở trường thử xem sao.” Hàn Sâm lại đổi khúc nhạc khác, sau đó âm thầm vận công, dồn hết toàn bộ sức lực vào trong nắm đấm.
Keng keng! Keng keng!
Tiếng gõ vào sắt lại vang lên, mới gõ được thì Hàn Sâm đã cảm thấy không ổn, xương tay cũng sắp nứt ra, còn đánh nữa nói không chừng sẽ tàn phế luôn.
Tùng!
Hàn Sâm xoa xoa nắm đấm đứng sầu não ở đó, lại đột nhiên nghe được một tiếng trống, rồi cảm giác như có một thanh sắt to như cánh tay đâm thẳng vào đỉnh đầu, xuyên qua đại não thông đến tận cùng, suýt chút nữa cúc hoa cũng bị chọc ra luôn.
Phụt!
Hàn Sâm cắm đầu xuống đất, máu trào ra khỏi miệng, đầu óc ong ong, giống như bị máy trộn bê tông trộn qua trộn lại, ngũ tạng lục phủ lộn nhào cả lên. Với sức mạnh cơ thể hắn, ngay cả long tộc thuần chủng đỉnh cấp cũng không thể so bì với hắn, vậy mà lại không thể chịu nổi một tiếng trống.
Hoàng Phủ Tĩnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, nàng ngã nhào xuống đất, miệng đầy máu tươi.
Bảo Nhi bị dọa sợ, vội đặt Ngọc Cổ trong tay xuống, chạy đến bên cạnh Hàn Sâm ôm đầu hắn lên, lo lắng gọi cha. Cũng do nàng thấy buồn chán nên mới tiện tay vỗ nhẹ lên Huyết Hạt Ngọc Cổ vài cái, ai ngờ lại đáng sợ như thế.
“Bảo Nhi à, con muốn lấy cái mạng già của ta đó sao?” Hàn Sâm bò dậy từ dưới đất, cảm thấy đầu đau như búa bổ, sắp không thể suy nghĩ được gì rồi.
“Con xin lỗi mà cha, con chỉ tùy tiện võ nhẹ một chút.” Bảo Nhi hồn nhiên nói.
“Cũng may là ngươi chỉ tiện tay gõ một chút, chứ nếu dùng lực chắc cái mạng của bọn ta đã bay mất rồi.” Hàn Sâm đỡ Hoàng Phủ Tĩnh lên.
Cũng may hai người không ai bị thương nặng, vận chuyển thuật gen nghỉ ngơi một lúc thì khỏe lại rất nhiều, nhưng nhờ thế mà Hàn Sâm và Hoàng Phủ Tĩnh mới biết cái Huyết Hạt Ngọc Cổ này đáng sợ cỡ nào.
“Hừ, đưa các ngươi về trước rồi từ từ xử lý, ta không tin các ngươi không chịu kêu.” Hàn Sâm giơ tay chỉ vào Huyết Hạt Ngọc Cổ, tháp Thiên Mệnh bay ra từ trong hồn hải, bao phủ trên mặt Huyết Hạt Ngọc Cổ, muốn hút Huyết Hạt Ngọc Cổ vào trong, đưa về trước rồi từ từ nghiên cứu.
Bởi vì một người chỉ có thể mang theo một cái trống ra ngoài, Hoàng Phủ Tĩnh và Bảo Nhi mang một cái, Hàn Sâm thì không thể mang trống ra ngoài, chỉ có thể giấu ở đây rồi tính sau.
Nhưng khi nhìn thấy tháp Thiên Minh sắp phủ lên Huyết Hạt Ngọc Cổ lại đột nhiên phát hiện Huyết Hạt Ngọc Cổ không đánh tự kêu, phát ra một tiếng trống vang, hoa văn bò cạp sáng lên rực rỡ, hình thành một sóng âm mà mắt thường có thể nhìn thấy được, bật ngược tháp Thiên Mệnh trở lại hồn hải.
“Ôi đệt, vậy mà lại không thu vào được?” Vẻ mặt Hàn Sâm hơi thay đổi, khóe miệng tràn ra chút máu, giật mình kinh ngạc nhìn Huyết Hạt Ngọc Cổ.
Hết chương 2200.
Bạn cần đăng nhập để bình luận