Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1721. Gen nam tước

“Lúc ngưng tụ ra chiến giáp gen, thân thể có chút không thoải mái, đang hâm nóng lại thuốc thôi ấy mà.” Hàn Sâm thuận miệng trả lời.
Người Kate ừ một tiếng, không chú ý đến nồi áp suất nữa.
Ba người thu dọn xong đồ đạc xong thì bèn đi tắm rửa, Hàn Sâm hứng thú nhìn bọn họ một cái.
Người Kate không phải chủng tộc khó hòa nhập và sống chung, hơn nữa theo quan sát của Hàn Sâm trong khoảng thời gian này, tố chất thân thể của người Kate vượt xa nhân loại, nhưng cũng chỉ có tố chất thân thể vượt trội mà thôi, chỉ số thông minh của bọn họ cũng không xuất chúng hơn nhân loại, hơn nữa thành tựu nghiên cứu ở một số lĩnh vực không mạnh hơn nhân loại, thậm chí so với nhân loại còn không bằng.
Ví dụ như về kỹ năng chiến đấu, từ việc Hàn Sâm giao chiến với người Kate đúc kết ra người Kate chỉ là kỹ năng cơ bản, không hề mạnh hơn nhân loại.
Đương nhiên, Hàn Sâm vẫn chưa giao chiến với quý tộc chân chính, không chừng bọn họ sẽ có kỹ năng đặc thù mà cường đại.
Hàn Sâm ở ký túc xá, tên của ba người bạn cùng phòng phát âm đều rất kỳ lạ, Hàn Sâm gọi bọn họ là Long, Tác Đồ và Côn.
Bọn họ không có ác ý gì với Hàn Sâm, nhưng cũng không quá nhiệt tình, chỉ có thể xem như bạn cùng phòng bình thường.
Hàn Sâm không vội mở nắp nồi áp suất, đợi đến sáng hôm sau khi cả ba người Long, Tác Đồ và Côn đều đã đi ra ngoài thì Hàn Sâm mới ngắt điện nồi áp suất, sau khi xả hơi mới mở nồi ra.
Nồi vừa mở ra, mùi máu tươi lập tức xộc lên, vốn Hàn Sâm còn cho rằng xương cứng như vậy, có lẽ việc hầm nhừ ra là rất khó.
Nhưng sau khi mở ra lại khiến hắn có chút bất ngờ, cả nồi nước đều biến thành một màu đỏ tím, hơn nữa tản ra khí tức huyết tinh mãnh liệt, sôi sùng sục nổi bong bóng giống như là máu đun sôi vậy.
Nhưng Hàn Sâm biết không thể nào như vậy được, sau khi tiết được nấu chín thì phải đông lại mới đúng.
Dùng thìa vớt lên, cái xương kia đã hoàn toàn biến mất, ngay cả chút vụn xương cũng không có, càng khiến Hàn Sâm kinh ngạc.
Đây chỉ là nồi áp suất bình thường thêm chút nước nữa, thế mà lại nấu nhừ tơi xương, hơn nữa nấu đến cặn cũng không còn, khúc xương hoàn toàn tan thành nước.
Mùi máu tươi xộc thẳng lên mũi, Hàn Sâm rất nghi ngờ, thứ này thật sự có thể ăn được sao?
Nhưng nếu là thứ được quy tắc Tí Hộ Sở tán thành, Hàn Sâm vẫn định nếm thử một chút, dùng thìa múc ra, khẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, mùi vị quá tệ, giống như đang uống tiết nóng vậy.
Cũng may trước kia Hàn Sâm ăn lông ở lỗ quen, ở Tí Hộ Sở thịt sống nào cũng từng ăn, làm sao có chút mùi máu tươi như vậy lại sợ chứ.
“Ăn gen dị chủng nam tước, gen nam tước +0.”
Trong đầu lại vang lên thanh âm quen thuộc, Hàn Sâm có chút vui mừng, quả nhiên ăn thứ này có tác dụng, không gia tăng gen dị chủng, hiển nhiên là bởi vì lượng ăn vào quá ít, chưa đạt tới trình độ biến chất.
Hàn Sâm trực tiếp bê cả nồi áp suất lên, uống từng ngụm tiết canh ừng ực hệt như một con trâu.
Một luồng nhiệt chảy trong bụng bắt đầu khuếch tán khắp toàn thân khiến Hàn Sâm cảm giác máu trong thân thể nhanh chóng nóng lên, tốc độ lưu thông cũng trở nên rất nhanh.
Theo sự nóng lên của dòng máu, toàn bộ thân thể cũng nóng lên theo khiến Hàn Sâm cảm giác như đang xông hơi, da nóng lên bừng bừng, cả người không ngừng bốc hoả.
Hàn Sâm uống sắp hết nồi canh mà vẫn không nghe thấy âm thanh thông báo gen dị chủng gia tăng, ngay cả một chút cũng không tăng lên.
“Chẳng lẽ là bởi vì khúc xương quá nhỏ, cho nên ngay cả một chút lượng gen cũng không tăng được sao?” Trong lòng Hàn Sâm có chút buồn bực, uống nốt mấy ngụm cuối cùng.
“Ăn gen dị chủng nam tước, gen nam tước +1.”
Sau Hàn Sâm uống sạch sành sanh, rốt cuộc cũng nghe được âm thanh quen thuộc. Gen của hắn cũng bắt đầu gia tăng, tuy rằng chỉ là một chút gen nam tước cấp thấp nhất, nhưng đối với Hàn Sâm mà nói, lại là một khởi đầu rất tốt.
Hơn một tiếng sau cơ thể mới hạ nhiệt, nhiệt độ cơ thể cũng chậm rãi khôi phục bình thường, Hàn Sâm cảm giác sức mạnh thân thể dường như mạnh hơn đáng kể.
Nhưng chiến giáp Chú Ngữ không hề tăng trưởng theo khiến Hàn Sâm có chút bất ngờ.
Gen dị chủng chỉ tăng cường thân thể Hàn Sâm, không hề khiến chiến giáp Chú Ngữ trở nên mạnh mẽ, không hiểu nguyên nhân do đâu.
Lúc Hàn Sâm đang vui mừng, Côn lại trở về ký túc xá, nói Hàn Sâm đi ra ngoài tập hợp, bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, nhanh chóng xuất phát đi săn giết dị chủng.
Hàn Sâm đi theo Côn ra ngoài tập hợp, hắn và đám người Côn, Long thuộc một tiểu đội, tiểu đội tổng cộng có mười người, do một tiểu đội trưởng phụ trách quản lý.
Trên quảng trường của căn cứ tập hợp hơn hai mươi tiểu đội, dưới sự chỉ huy của một vị đại đội trưởng, tất cả lên một chiếc phi thuyền, sau đó lập tức cất cánh rời đi.
Hàn Sâm biết Hardeman muốn biến hắn thành một tên lính quèn, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, không thèm để bụng, ngược lại còn có chút mong chờ.
Hardeman coi hắn là binh lính bình thường, nhưng hợp đồng hắn ký không giống với binh lính bình thường, binh lính bình thường chỉ lấy tiền lương và tiên thưởng, mà nếu Hàn Sâm thật sự săn giết dị chủng, thì có thể chia chiến lợi phẩm, hơn nữa bản thân hắn còn có thể lấy một phần tiền lương không tệ theo hợp đồng.
Hàn Sâm không nhìn thấy thành viên cấp quý tộc nào, bọn họ không ở cùng binh lính bình thường.
“Chúng ta sẽ đi đâu đây?” Hàn Sâm thì thào hỏi Tác Đồ ở bên cạnh.
Tác Đồ nhún vai nói: “Chúng ta chỉ là binh lính bình thường, nào biết đi đâu, dù sao đi đâu cũng giống nhau, kiểu gì cũng phải liều mạng.”
“Nếu đã nguy hiểm như vậy, vì sao ngươi còn gia nhập vào lực lượng săn bắn?” Hàn Sâm hỏi.
“Bởi vì có thể kiếm được tiền.” Tác Đồ nói xong, rút ví từ trong túi ra mở cho Hàn Sâm xem, chỉ thấy bên trong kẹp một tấm ảnh, một người phụ nữ Kate tộc xinh đẹp đang bế một bé gái, hai người bọn họ đều cười rất tươi.
Nhưng cô bé kia lại không có tóc, tai mèo cũng không có lông, thoạt nhìn có chút kỳ lạ.
“Gen của con gái ta có chút vấn đề, cần một khoản tiền lớn để chỉ trả viện phí, mỗi ngày đều cần tiêm chất lỏng di truyền đắt tiền để giữ lấy tính mạng, cho nên ta chỉ có thể tới nơi này.” Tác Đồ bình tĩnh nói. Hàn Sâm trầm mặc không nói gì, hắn cũng không phải là một người giỏi an ủi, không biết nên nói cái gì để động viên Tư Đồ.
“Ta nói cho ngươi biết cũng không phải là muốn ngươi đồng cảm với †a, mà là nói cho ngươi biết, bản thân cần cẩn thận một chút, nếu như ngươi lâm vào nguy hiểm, bất kể là ta hay là kẻ nào ở đây cũng sẽ không mạo hiểm đi cứu ngươi.” Tác Đồ vừa nói vừa cất ví đi.
“Ngươi thật tốt.” Hàn Sâm nhìn Tác Đồ nói, biết hắn nói những lời này là đang nhắc nhở mình nên cẩn thận.
Hết chương 1721.
Bạn cần đăng nhập để bình luận