Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2419. Trao đổi ý cảnh

Kính phu nhân và hai trong bốn tứ đại Vương của Xuân Vũ là Hồng Vân, Dạ Phong đang ngồi trong phòng nghị sự thì đột nhiên nghe thấy giọng nói truyền tới từ nơi Hàn Sâm ở.
“Ta là tên ngốc!”
Vẻ mặt của ba người đột nhiên trở nên kỳ quái, bởi vì bọn họ đều nghe được đó là giọng nói của Lạc Diệp. Nhưng bọn họ thực sự không dám †in, giọng nói đó lại là của Lạc Diệp thật.
Ngoại trừ Kính phu nhân và tứ đại Vương Xuân Vũ ra, Lạc Diệp chính là nhân vật hàng đầu trong Xuân Vũ, hơn nữa còn nổi danh về sự quyết đoán và tàn nhãn trong hành động. Nhân vật hung ác một lời không hợp là động thủ, làm sao có thể nói ra những lời như vậy được?
“Vừa nấy có phải ta đã nghe nhầm rồi không?” Dạ Phong ngơ ngác hỏi Hồng Vân và Kính phu nhân.
“Hôm nay đến đây thôi, các ngươi về trước đi.” Kính phu nhân khẽ cau mày, đứng dậy đi đến nơi ở của Hàn Sâm. Nàng muốn xem Hàn Sâm rốt cuộc là đang giở trò quỷ quái gì.
Người phụ nữ như Lạc Diệp, cho dù có giết nàng cũng không ép nàng nói ra được những lời như thế.
Nếu Hàn Sâm dùng thủ đoạn gì bức ép Lạc Diệp, Kính phu nhân sẽ không làm ngơ. Là nàng phái Lạc Diệp đến chăm sóc Hàn Sâm nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để Lạc Diệp chịu thiệt.
“Sao ngươi lại có thời gian rảnh rỗi tới chỗ ta thế?” Hàn Sâm mở cửa, nhìn thấy Kính phu nhân đứng ngoài cửa, cười híp mắt hỏi.
“Ngươi làm gì Lạc Diệp thế?” Kính phu nhân cau mày hỏi.
“Ta thì có thể làm gì nàng ấy? Ta nói chuyện với nàng ấy được vài câu, nàng vẫn chơi với Bảo Nhi suốt thôi, nếu không tin ta thì tự đi vào xem đi.” Hàn Sâm né người ra.
Đương nhiên Kính phu nhân không tin Hàn Sâm, đi vào sân trong rồi bước vào phòng, thực sự nhìn thấy Lạc Diệp đang chơi với Bảo Nhi.
“Kính đại nhân.” Lạc Diệp vội đứng lên, cung kính hành lễ.
“Ngươi không sao chứ?” Kính phu nhân nhìn thấy mấy tờ giấy trên mặt Lạc Diệp, dở khóc dở cười hỏi.
“Không sao.” Mặt Lạc Diệp đỏ lên nhưng vẫn không gỡ đống giấy trên mặt xuống. Nàng là một sát thủ, điều quan trọng nhất của sát thủ là chữ tín và danh dự, nếu nàng đã thua thì không thể phá luật.
“Không sao thì tốt.” Kính phu nhân nói xong rồi nhìn về phía Hàn Sâm, lạnh nhạt nói: “Ngươi đi theo ta.”
Hàn Sâm nhún vai, đi theo Kính phu nhân ra cửa, đi vào trong sân.
“Ngươi biết Lạc Diệp là người của ta, phải đối xử có chừng mực với nàng ấy” Kính phu nhân đứng trong sân, nhìn Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm cười khổ nói: “Ta thật sự không làm gì nàng ấy hết, cũng không dám làm gì nàng ấy cả. Nàng ấy chỉ chơi trò chơi cùng với Bảo Nhi thôi, không tin ta thì ngươi có thể hỏi nàng ấy.”
“Không có là tốt nhất, ta chỉ đang nhắc ngươi, đừng có làm gì để ta không vui.” Kính phu nhân lạnh lùng nói.
“Hiểu rồi” Hàn Sâm nhún vai.
“Đưa tay ra đây.” Ánh mắt Kính phu nhân dừng lại trên ngón tay đeo nhẫn của Hàn Sâm, do dự một chút rồi nói.
Mặc dù Hàn Sâm không tệ nhưng dù sao cấp bậc cũng quá thấp, Kính phu nhân không cho rằng cảnh giới của Hàn Sâm có thể giúp gì cho nàng. Song nếu đã tới rồi, hiểu thêm một chút về Hàn Sâm cũng tốt.
Ý cảnh khắc họa nội tâm của một con người, thông qua ý cảnh có thể phán đoán tính cách của một người, tỉ lệ chính xác tương đối cao.
“Làm gì?” Hàn Sâm duỗõi tay phải ra trước mặt Kính phu nhân. “Giả bộ hồ đồ với ta sao?” Kính phu nhân trừng mắt với Hàn Sâm.
“Sao có thể chứ, ngươi nói rõ ra đi.” Hàn Sâm cười cọt, thu tay phải về, lấy nhãn mắt kính linh ở tay trái ra.
Kính phu nhân nhìn thấy nhãn mắt kính linh, ánh mắt rung động. Nhìn chiếc nhẫn này khiến nàng nhớ đến một người năm đó, người đàn ông tài hoa hơn người, ôn văn nhĩ nhã.
Cho dù bây giờ, nhớ tới người đàn ông ấy vẫn khiến lòng người rung động như vậy.
Kính phu nhân chưa từng hối hận khi lấy hắn, cho rằng đó là kỷ niệm quý giá nhất cuộc đời nàng, chỉ tiếc rằng ông trời không chiều lòng người, không để nàng được ở bên người đàn ông ấy.
Nghĩ đến người đàn ông ấm áp khiến mọi cô gái trong thiên hạ rung động rồi lại nhìn chủ nhân của chiếc nhãn lúc này, Kính phu nhân không khỏi thở dài.
Tuy Hàn Sâm ưu tú nhưng so với người đàn ông đó, Kính phu nhân thấy còn kém xa.
Kính phu nhân xòe bàn tay ra, đưa chiếc nhãn mắt kính linh của mình lại gần chiếc nhãn trong tay Hàn Sâm.
Vẻ ngoài của Kính phu nhân không hẳn là xuất sắc, không thể đánh đồng với nhan sắc của tuyệt thế mỹ nữ Cố Khuynh Thành, đoan trang thục nữ sẽ hợp với nàng hơn.
Nhưng đôi tay xinh đẹp của Kính phu nhân khiến người khác không thể soi mói. Mỗi một ngón tay đều tinh tế, thon dài, trắng nõn như ngọc ấm áp, móng tay trong suốt, dường như phát ra ánh sáng mờ mờ.
Mọi cử động của đôi bàn tay ấy đều là sự kết hợp của vẻ đẹp và sự tao nhã. Hàn Sâm từng nhìn qua vô số mỹ nữ nhưng đôi bàn tay như vậy cũng là hiếm thấy trên đời.
Bàn tay Kính phu nhân cách bàn tay của Hàn Sâm rất gần, nhãn Mắt Kính Linh ngày càng xao động. Mặt chiếc nhẫn như ngọc lục bảo đang rung lên, toát ra một tia sáng mờ nhạt.
Khi hai viên ngọc mắt chạm vào nhau, cơ thể Hàn Sâm và Kính phu nhân đều run lên, cảm thấy bên trong nhẫn Mắt Kính Linh có một luồng sức mạnh kì diệu đi vào cơ thể bọn họ, dọc theo cánh tay chảy vào não.
Người Hàn Sâm hơi run lên, hắn cảm thấy mình giống như đang trong một trận mưa dầm liên miên giữa đất trời. Mưa xuân nhỏ giọt rơi xuống, giống như nước mắt đau thương của Thượng đế.
Nhưng sau khi giọt nước mắt kia rơi xuống lại làm dịu vạn vật trên thế gian. Cây, hoa, cỏ và hạt giống, tất cả đêu được mưa phùn âm thầm tưới tắm, thứ được nuôi dưỡng dưới đau thương là sức sống và hy vọng vô tận.
Hàn Sâm đã lĩnh hội bốn mươi tám bức ý cảnh thủy trong tháp Thiên Mệnh, đương nhiên trong đó không thể thiếu ý cảnh Xuân Vũ. Mặc dù ý cảnh của Kính phu nhân là Xuân Vũ nhưng trọng điểm không phải là chữ “Vũ” này.
Hàn Sâm cảm nhận được tất cả các loại tình cảm và sự thay đổi của vạn vật trong ý cảnh, không khỏi bái phục người phụ nữ này. Ý cảnh như thế quả thực đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, e rằng cũng phải là đỉnh cấp trong các cường giả Thần Hóa.
“Chẳng trách tổ chức của nàng gọi là Xuân Vũ, ý này chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt bằng lời. Ý cảnh như người, người như ý cảnh, bản thân Kính phu nhân cũng là một sự tồn tại mâu thuẫn rất phức tạp. Không thể dùng ánh mắt phàm tục để đánh giá nàng.” Hàn Sâm cảm nhận được ý cảnh Xuân Vũ kì lạ, và thu được nhiều điều từ ý cảnh đó.
Cơ thể Kính phu nhân cũng chấn động, cảm giác có một luồng ý cảnh tràn vào trong biển ý thức của nàng. Ý cảnh ấy không quá mạnh, không có khí thế kinh động thiên hạ, cũng không khiến người ta kinh diễm từ cái nhìn đầu tiên.
Kính phu nhân không để ý đến ý cảnh của Hàn Sâm, chỉ muốn thông qua ý cảnh của hắn tìm hiểu rõ hơn về phẩm chất làm người của hắn. Nhưng khi ý cảnh kia dần tan ra, Kính phu nhân dần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Trong mắt Kính phu nhân, ý cảnh của Hàn Sâm giống nụ hoa chớm nở, khiến người ta khó mà sinh ra cảm giác kinh diễm. Nhưng khi cố gắng †ìm hiểu, bóc hết cánh hoa này tới cánh hoa khác cũng không thể bóc ra được cánh hoa cuối cùng để nhìn thấy nhụy hoa bên trong, cảm giác này khiến Kính phu nhân rất khó chịu.
Hết chương 2419.
Bạn cần đăng nhập để bình luận