Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1890. Tạm thời qua cửa

“Đám người Băng Điểu đâu rồi?” Trên chiến hạm Đao Phong, Isa nhìn chằm chằm Hàn Sâm hỏi.
“Nữ hoàng đại nhân, ta cũng không biết Công Tước Băng Điểu bây giờ đang ở đâu.” Hàn Sâm trả lời với một nụ cười gượng gạo, hắn đã tính đến chết không nhận rồi, dù sao cũng không còn ai sống trên Tinh cầu Khúc Nham cả, người sống đang bị nhốt trong Luyện Ngục Thiên Quốc, chỉ cần hắn không thừa nhận thì không ai có thể tìm ra bằng chứng.
“Sao ngươi lại không biết, Băng Điểu ở bên cạnh bảo vệ cho ngươi mà.” Mặc dù giọng nói của Isa rất bình tĩnh nhưng Hàn Sâm vẫn có thể cảm nhận được, tâm trạng của Isa không bình tĩnh chút nào. Nếu một câu trả lời không ổn, sẽ không ai biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Hàn Sâm không do dự, trực tiếp đáp: “Công Tước Băng Điểu đã đến Tinh cầu Khúc Nham với ta, ban đầu ta định thử vận may xem liệu ta có thể chiêu mộ được mấy người tộc Kana hay không. Nhưng sau khi đến Tinh cầu Khúc Nham, ta phát hiện ra rằng chẳng có cơ hội nào cả. Vì vậy, ta cùng Công Tước Băng Điểu chia ra hành động chiêu mộ nhân thủ. Sau đó, tộc Chao phản loạn, bắt tộc Kana để bán đấu giá, cũng gửi thiệp mời cho chúng ta, Công Tước Băng Điểu đã đi đến đấu giá. Bởi vì ta đã có mục tiêu khác muốn chiêu mộ, nên ta đã không đi…”
“Chuyện gì đã xảy ra sau đó?” Isa hỏi.
“Sau đó ta vừa chiêu mộ được bọn họ, còn chưa trở về phi thuyền, Tinh cầu Khúc Nham đột nhiên bị bao phủ trong tầng mây sắc vàng, nhiều cánh tay quái dị mọc ra trên mặt đất, sau đó một số con quái thú kỳ dị xuất hiện, ta và bọn họ đành phải tạm thời trốn trong sơn động cùng đối phó với những sinh vật dị thường đó. Sau gần một ngày, những con dị thú, cánh tay và mây mù mới biến mất. Về đến phi thuyền thì phát hiện ra đám Công Tước Băng Điểu đều biến mất, tất cả những sinh vật trên toàn bộ Tinh cầu Khúc Nham đều đã biến mất.” Những lời của Hàn Sâm có chín phần thật một phần giả, dù Isa có tin hay không, hắn cũng phải gắng gượng chống đỡ.
Isa nhìn Hàn Sâm, lại nhìn Hàn Mộng Nhi, Long Nữ và Vương Vũ Hàng, cuối cùng đưa mắt trở lại khuôn mặt của Hàn Sâm: “Làm thế nào ngươi đối phó với những con quái thú và cánh tay quái dị đó?”
“Những cánh tay đó thật khủng khiếp, sức mạnh của chúng ta là vô dụng khi đánh vào chúng. Nếu bị chúng bắt, sẽ bị kéo thẳng xuống đất và biến mất, những con dị thú kia còn đáng sợ hơn, phần lớn sức mạnh của chúng ta cũng vô hiệu với bọn chúng, chỉ có chú ngữ và sức mạnh của Mộng Nhi mới có thể bắn chết dị thú…” Hàn Sâm trả lời.
“Ngươi nói chú ngữ và sức mạnh của nàng có thể giết chết quái thú Luyện Ngục?” Isa nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, nhưng sức mạnh của các nàng cũng chẳng có tác dụng gì đối với những cánh tay kia, chúng ta có thể tiếp tục chống đỡ được là dựa vào nó, nó có thể chặt đứt những cánh tay kỳ dị đó.” Hàn Sâm rút phôi đao ra và đặt nó trước mắt Isa.
Isa nghi ngờ nhận lấy phôi đao, dùng ngón tay vuốt ve. Một sức mạnh màu tím tuôn ra từ ngón tay của nàng, lướt trên phôi đao nhưng sức mạnh màu tím không thể thấm vào bên trong phôi đao.
Đôi mắt của Isa thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Phôi đao này có chút thần tính, chẳng trách có thể chặt đứt Địa Ngục Chi Thủ.”
“Có thần tính, chẳng lẽ là vũ khí Thần Hóa sao?” Hàn Sâm vui vẻ trong lòng.
Isa lắc đầu: “Nó vẫn không phải là Vũ khí Thần Hóa, nhiều nhất nó chỉ có thể được coi là vật liệu của Vũ khí Thần Hóa thôi.”
“Vật liệu cũng được, sau này có thể đúc thành Vũ khí Thần Hóa cũng vậy thôi. Nữ Hoàng đại nhân, ngài mau cất phôi đao đi, chờ ngài luyện thành thần đao, sau đó thăng cấp đến cảnh giới Thần Hóa, đến lúc đó như hổ thêm cánh, chắc chắn sẽ danh chấn vũ trụ.” Hàn Sâm vội vàng nói.
“Ngươi cam lòng đưa nó cho ta à?” Isa nghịch phôi đao, nhìn Hàn Sâm mỉm cười.
“Gì mà cam lòng hay không, Nữ Hoàng đại nhân là sư phụ của ta mà, có một câu ngạn ngữ rất hay, ngươi tốt ta cũng tốt, vinh quang của ngươi chính là vinh quang của ta, thành tựu của Nữ Hoàng càng cao, †a là đệ tử càng vinh quang hơn. Huống chỉ chỉ là một phôi đao, nếu ta có một thanh đao Thần Hóa thì chắc chắn sẽ đưa nó cho Nữ hoàng dùng trước. Ngài sống tốt thì đệ tử như ta làm sao chịu khổ được đúng không?” Hàn Sâm chân thành nói.
Ánh mắt của Isa dịu đi rất nhiều, trả lại phôi đao cho Hàn Sâm: “Ngươi có lòng như vậy là tốt rồi, nhưng phôi đao này được sinh ra trong đao phần, rất khó đúc lại một lần nữa, cũng có quá ít thần tính, không đủ để tạo ra Vũ khí Thần Hóa, ta có lấy nó thì cũng vô dụng thôi.”
Ngừng một lát, Isa nói với Hàn Sâm: “Ta sẽ đưa ngươi về Tinh cầu Nhật Thực trước, ta còn muốn đi Tinh cầu Khúc Nham một chuyến, hy vọng sẽ tìm thấy một ít manh mối, bất kể là ai hại Băng Điểu, thù này bản Nữ Hoàng nhất định sẽ thay nàng đòi lại.”
“Công Tước Băng Điểu gặp chuyện không may vì hộ tống đệ tử, ta có thể đi cùng ngươi được không?” Hàn Sâm vội vàng nói.
“Ngươi không cần phải đi nữa, với lại đừng để bất cứ ai biết chuyện ngươi đã đến Tinh cầu Khúc Nham, nếu không sẽ có vô số rắc rối.” Isa dặn dò Hàn Sâm đôi câu rồi cho người đưa hắn trở về Tinh cầu Nhật Thực, còn nàng tiếp tục đi đến Tinh cầu Khúc Nham.
Sau khi trở vê tinh cầu Nhật Thực, Hàn Sâm mới thở phào nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng cũng lừa được qua ải này, cho dù Isa không hoàn toàn †in tưởng nhưng chỉ cần nàng không tìm được chứng cứ thì sẽ không nhắm vào Hàn Sâm.
Đưa đám Hàn Mộng Nhi trở lại căn cứ, Hàn Sâm lấy rất nhiều gen dị chủng cho Vương Vũ Hàng ăn, để hắn nhanh chóng ngưng tụ ra chiến giáp gen, nâng cao thực lực lên một chút.
Tuy rằng có bộ giáp dị bảo cấp Hầu Tước bảo vệ tính mạng, nhưng Hàn Sâm sợ thực lực của hắn kém quá, cách cả lớp áo giáp còn chịu ảnh hưởng mà chết thì quá là thê thảm.
Cái khác Hàn Sâm không có chứ gen dị chủng cấp Nam Tước thì nhiều lắm, chỉ trong vài ngày, gen Nam Tước của Vương Vũ Hàn đã đến một trăm điểm rồi.
Vương Vũ Hàng lập tức bắt đầu tiến hóa, ngưng tụ ra một bộ chiến giáp gen màu đen.
Đáng tiếc Vương Vũ Hàng không có lần tiến hóa thứ hai, vì vậy Hàn Sâm đành phải lấy một quả Vạn Tử đưa cho hắn, để hắn hoàn thành quá trình tiến hóa thứ hai và trở thành một quý tộc Nam Tước.
“Ấy chú, võ trang gen này của ngươi hơi bị khủng đó!” Hàn Sâm nhìn bộ võ trang gen của Vương Vũ Hàng, hơi kinh ngạc nói.
Võ trang gen của Vương Vũ Hàng hóa ra là một chiếc xe địa hình màu đen, trông hơi cổ điển nhưng đã rất đáng kinh ngạc rồi.
“Ha ha, ta biết ngay mà, Vương Vũ Hàng ta có hào quang nhân vật chính trời sinh, thế nào, ngầu vI đúng không? Về sau có chuyện gì cứ †ìm chú, chú che chở cho ngươi.” Vương Vũ Hàng đắc ý ngồi lên xe máy nói.
“Võ trang gen này của ngươi có khả năng gì vậy?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
“Thì là lợi hại đó.” Vương Vũ Hàng nói, bắt đầu khởi động xe, nhanh
chóng chạy ra ngoài, đi quanh căn cứ dạo một vòng rồi trở về trước mặt Hàn Sâm, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Thế nào? Nhanh không? Ngầu không? Mạnh không? “
“Tốc độ cũng khá tốt, ngoài chạy trốn ra còn có khả năng nào khác không?” Hàn Sâm hỏi.
“Có thể đâm người.” Vương Vũ Hàng không chắc chắn lắm.
“Vậy không có lực công kích gì thì nó có chức năng phụ trợ nào khác không? Chẳng hạn, nó có thể chạy trên mặt nước hay bay lên trời gì đó?” Hàn Sâm lại hỏi.
“Đại ca à, đây là xe máy, cái ngươi nói đó là ca nô và máy bay đấy chứ?” Vương Vũ Hàng bĩu môi đáp.
Hàn Sâm đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, hóa ra xe máy này
chẳng khác gì xe máy bình thường hết, chỉ dùng để chạy trốn được thôi.
Chương 1891 Trở lại sơn cốc Hồng Hà
Nhưng Hàn Sâm suy nghĩ lại, cảm thấy cũng thích hợp với Vương Vũ Hàng, hắn chỉ cần có thể chạy trốn đã đủ hữu dụng rồi, hơn nữa sau này võ trang gen thăng cấp cao hơn, nói không chừng còn có thể có chút tác dụng khác.
Chuyến đi Tinh cầu Khúc Nham của Isa rõ ràng không có thu hoạch gì, các thế lực lớn đều đang tìm kiếm tung tích Luyện Ngục Thiên Quốc, nhưng ai cũng không có manh mối.
Hàn Sâm vốn định mang theo đám người Vương Vũ Hàng quay lại thăm dò sơn cốc Hồng Hà kia, nhưng Isa lại gọi hắn qua, nói là có chuyện quan trọng.
Hàn Sâm đành phải đi gặp Isa, trong lòng còn có chút thấp thỏm, cả đường đi cứ nghĩ ngợi xem mình có điều gì sơ hở ở Tinh cầu Khúc Nham hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra manh mối nào.
“Qua một thời gian nữa, đoàn đặc phái viên của Phật tộc sẽ đến Nguyệt Chỉ Hiệp, tới lúc đó sẽ có một cuộc trao đổi, nếu như ngươi không có việc quan trọng gì thì có thể đi xem một chút.” Isa nói.
Hàn Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải vì chuyện cùng Công Tước Băng Điểu và Tinh cầu Khúc Nham, lúc này hắn đã yên tâm hẳn.
“Nữ hoàng đại nhân, Phật tộc đến Nguyệt Chi Hiệp chúng ta làm gì? Bản chất cuộc trao đổi là gì vậy?” Hàn Sâm suy nghĩ một lát rồi hỏi.
Isa nói: “ Tộc Rebet cùng Phật tộc vẫn luôn giao hảo với nhau, có tình đồng minh. Hội nghị giao lưu này chủ yếu là thúc đẩy quan hệ hữu nghị giữa hai tộc, cùng với trao đổi thuật gen, v.v… đệ tử hai tộc có thể tham gia hội nghị giao lưu này bình thường đều là tinh anh trong tộc.” Nói đến đây, Isa dừng một chút mới tiếp tục nói: “Tộc Rebet chúng ta bình thường đều là do đệ tử Nguyệt Hạ Viện làm thành viên chính trong hội nghị, ngươi không phải là đệ tử của Nguyệt Hạ Viện cũng có thể đi quan sát thử, tăng thêm chút hiểu biết. Thuật gen của Phật tộc có một cách riêng, có rất nhiều chỗ đáng học tập, mặc dù không thể lên sân khấu tự tay kiểm chứng, ngươi vẫn có thể biết thêm kiến thức mở rộng tầm mắt cũng rất tốt.”
“Vâng, Nữ Hoàng đại nhân, đệ tử nhất định sẽ đi” Tuy Hàn Sâm không biết buổi giao lưu kia rốt cuộc có cái gì tốt nhưng Isa đích thân gọi hắn tới đây, đặc biệt dặn dò hắn đến hội nghị giao lưu thì chắc hẳn là không đơn giản như vậy.
Nhưng Isa không nói, Hàn Sâm cũng không hỏi nhiều. Isa nhắc tới Phật tộc, lại khiến cho Hàn Sâm nhớ tới một chuyện.
Lúc Ý Phật Vương sau khi bị Cổ Nhã chém chết, tìm được vài thứ từ trên người hắn, không nhiều đồ lắm, tổng cộng cũng chỉ có hai món, một là chuỗi phật châu, còn lại là một quyển sách cổ.
Sách cổ kia là văn tự của Phật tộc, sau khi dịch ra, Hàn Sâm mới biết trong sách cổ ghi lại một loại thuật gen Phật tộc tên là “Vô Lượng Kinh”.
Hàn Sâm nghiên cứu qua một chút, phần chính là pháp môn tiến hóa - thứ này không có tác dụng gì với Hàn Sâm cả, hắn không có hứng thú †u luyện một môn thuật gen ngưng tụ chiến giáp nữa.
Nhưng bên trong còn có một vài kỹ năng bổ trợ khá thú vị, cũng giúp Hàn Sâm hiểu biết thêm về Phật tộc.
Về phần chuỗi phật châu kia, chắc là dị bảo đẳng cấp rất cao nhưng đám Hàn Sâm đều không thể sử dụng được, e rằng cần phải có huyết thống Phật tộc hoặc năng lực mang thuộc tính đặc biệt mới có thể kích thích uy lực của nó.
lsa để Hàn Sâm đến hội nghị giao lưu gì đó, hắn định trở về nghiên cứu “Vô Lượng Kinh” trước, cũng có hiểu biết đại khái về Phật tộc.
Sau khi Hàn Sâm trở về, Isa cầm một cuốn sách rồi xem một mình, gần đây tâm trạng của nàng rất xấu.
Công Tước Băng Điểu mất tích ở Tinh cầu Khúc Nham, đến bây giờ sống chết ra sao cũng không biết.
Dù trước đây suất đến hội nghị giao lưu đều phân cho đệ tử tốt nghiệp †ừ Nguyệt Hạ Viện nhưng trong mười vị vương giả của Nguyệt Chi Hiệp ngoại trừ có hai vị vương giả không có đệ tử và hậu duệ ra, thì đệ tử và hậu duệ của những người khác đều có suất tham dự hội nghị.
Chỉ có đệ tử của Isa không có suất tham gia chỉ có thể đứng nhìn, đương nhiên sẽ khiến cho tâm trạng nàng không được tốt.
Isa bảo Hàn Sâm đến xem hội nghị, tuy thật sự như lời nàng nói muốn Hàn Sâm mở rộng tầm mắt gia tăng thêm hiểu biết nhưng trong lòng cũng tồn tại một vài suy nghĩ khác.
Hàn Sâm không có suất tham gia, nhưng nếu đệ tử Phật tộc chỉ đích danh muốn thách đấu với đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, vậy thì không giới hạn ở đây nữa.
Sau khi Hàn Sâm trở lại căn cứ, tìm thấy quyển “Vô Lượng Kinh” kia và nhìn qua một chút, sau đó bèn gọi đám người Vương Vũ Hàng cùng nhau đi tới sơn cốc Hồng Hà.
Mây ráng đỏ trong sơn cốc Hồng Hà càng ngày càng dày, hiện giờ đã có thể nhìn thấy rõ ràng từ xa hơn chục dặm, tựa như đám mây bị thiêu đốt phía chân trời.
May mắn thay, đây là Tinh cầu Nhật Thực, các cơn bão và lốc từ quá đáng sợ đến mức từ bên ngoài không ai có thể nhìn trộm được, nếu không đã bị người khác phát hiện từ lâu rồi.
“Chú à, trông cậy vào chú đó.” Đi tới bên ngoài sơn cốc rồi, Hàn Sâm chỉ lối vào sơn cốc nói với Vương Vũ Hàng.
Vương Vũ Hàng mặc áo giáp hầu tước đó, ra hiệu “cứ yên tâm” với Hàn Sâm: “Cứ giao cho ta đi, chuyện khác thì hên xui chứ cái này ta rành lắm.” Vương Vũ Hàng nói xong bèn triệu hồi chiếc moto việt dã của hắn ra, ngồi lên rồi vọt về phía sơn cốc.
Nhưng thực ra hắn cũng không xông vào thật mà lái moto đi tới đi lui bên ngoài sơn cốc, đồng thời hướng trong sơn cốc hô to: “Cháu trai bên trong nghe đây, ông nội Vương của ngươi đang ở đây, còn không mau cúi đầu tạ tội, chẳng lẽ còn phải chờ ông đi vào tiêu diệt ngươi
sao…
Vương Vũ Hàng hô mấy tiếng bên ngoài, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên từ trong rặng mây đỏ, sau đó một bóng dáng tựa như xích diễm liệt hỏa vọt ra, đánh thẳng về phía Vương Vũ Hàng.
“Á chết mẹ!” Vương Vũ Hàng đạp chân ga, lái moto bỏ chạy, tốc độ kia đã được coi là đỉnh cấp trong các Nam Tước rồi.
Nhưng so sánh với bóng dáng như xích diễm liệt hỏa kia thì chậm hơn rất nhiều, vừa mới lao ra không được mấy mét đã bị xích ảnh bổ nhào lên người.
Chỉ nghe rầm một tiếng, Vương Vũ Hàng và xe của hắn cùng văng ra, lập tức bay ra ngoài hơn mười mét, còn lăn trên mặt đất không biết bao nhiêu vòng mới dừng lại.
Cũng may Vương Vũ Hàng mặc áo giáp cấp Hầu Tước, bằng không thoáng cái đã xong đời rồi.
Cho dù mặc áo giáp, Vương Vũ Hàng cũng bị chấn động váng cả đầu, vừa bò dậy khỏi mặt đất đã thấy xích ảnh kia lại nhà tới trước mặt hắn, đập bay hắn ra ngoài lần nữa.
Lúc này, Hàn Sâm, Cố Khuynh Thành và Tà Tình Đế mới thấy rõ ràng, xích ảnh kia chính là một con thú nhỏ toàn thân được bao phủ bởi mây đỏ, thoạt nhìn hơi giống chồn, lại có những ba con mắt.
Trong lúc mây đỏ lưu chuyển trên thân, như có bóng dáng một con quái thủ sắc đỏ bám trên mình nó. Mỗi lần nó tấn công đều lưu lại những vết cào trên bộ giáp của Vương Vũ Hàng.
“Mau lên… Mau ra tay đi… Ta sắp không chịu được nữa rồi…” Vương Vũ Hàng kêu thảm thiết liên tục, bị thú con đập cho ngã tới ngã lui. Tuy nó không phá được áo giáp cấp Hầu Tước nhưng cũng khiến hắn chịu chấn động không nhẹ, khí huyết trong lồng ngực bốc lên, sắp hộc máu rồi.
Hàn Sâm không do dự nữa, xỏ Giày Tuyệt Nha Thố vào chân, vừa lắc mình đã đuổi kịp con thú nhỏ kia, dùng Quỷ Nha đao mang theo ánh sáng tím đen chém xuống.
Nơi này không có người ngoài, Hàn Sâm cũng không cần che dấu cái gì, trực tiếp bạo phát ra thần quang Băng Cơ Ngọc Cốt, thần quang cấp Tử Tước phối hợp với Quỷ Nha đao và đao ý, một đao chém lên người tiểu thú, lập tức bổ ra một vết trên rặng mây rực rỡ ngoài cơ thể nó, vạch ra một lỗ thủng trên da nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận